Chương 12

Chương 12

Tạ Yến Lễ rũ mắt, ánh mắt đảo qua tay của Từ Húc Trạch, yết hầu in dấu răng màu phấn nhẹ nhàng khẽ lăn.

Từ Húc Trạch kéo cánh tay trắng như tuyết của Lâu Nguyễn, tiến lại gần cô. Cậu ta hơi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâu Nguyễn, chăm chú quan sát vẻ mặt của cô.

Hình như chỉ vui vẻ được hai giây, sau đó lập tức trở nên căng thẳng đứng dậy: "... Này, chị có nghe tôi nói gì không?"

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt Lâu Nguyễn, ánh mắt không chớp.

Lâu Nguyễn rũ mắt, mí mắt cong vυ"t khẽ động, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt nhẹ nhàng mím lại chậm rãi cong lên, thanh âm rất thấp: "…Vĩnh viễn."

Đôi mắt của cô trong trẻo, hai má chỉ to bằng bàn tay, lúc cong khóe môi nhỏ giọng nói chuyện, có vẻ đặc biệt nhu thuận an tĩnh.

Từ Húc Trạch hiểu được, cậu ta hơi lui về phía sau, có lẻ đêm qua cô đã nghe được những lời vô liêm sỉ của Chu Việt Thiêm.

Cậu ta vươn tay tùy tiện kéo cổ áo của mình lên, khuôn mặt bầm tím tỏa ra lạnh lùng, đôi môi mỏng không mang theo một chút màu sắc nào, cứng rắn từ kẽ răng chen ra mấy chữ: "Thật vui."

Lâu Nguyễn rũ mắt, vô cùng yên tĩnh.

Từ Húc Trạch nhìn chằm chằm mặt cô kéo dài khoảng cách với cô, càng lúc càng cảm thấy tức ngực hụt hơi, chút vui vẻ vừa rồi không biết đã chạy đi đâu.

Cậu ta vừa quay đầu lại lập tức đối diện với ánh mắt của Tạ Yến Lễ.

Cậu ta từ trên xuống dưới đánh giá anh một phen, khẽ xuy một tiếng: "Lâu Nguyễn, tôi đói bụng, không đi được."

Cậu ta không thích Chu Việt Thiêm, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ta có thể chấp nhận Tạ Yến Lễ làm anh rể của mình.

Người này ưu tú là ưu tú, nhưng xuất hiện như vậy không giải thích được, hơn nữa bộ dạng khoác lác như vậy, nhìn người nào ánh mắt cũng kéo dài, nhất định cũng không phải là người đàn ông tốt gì, hừ.

Tạ Yến Lễ dựa vào đó, ngón tay đút túi quần âu, tư thế lười biếng nhưng lộ ra vẻ tao nhã bẩm sinh, anh nhìn Từ Húc Trạch, con ngươi đen kịt híp lại.

Từ Húc Trạch nhìn ánh mắt của anh, sống lưng cậu ta bỗng nhiên lạnh một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút, cậu ta lại hung dữ trừng mắt trở về!

[Nhìn tôi như vậy làm gì, tôi không trộm gạo nhà anh, cái tên này nhìn người ta mà ánh mắt cứ kéo dài!]

"Lâu Nguyễn!" Từ Húc Trạch quay đầu gọi cô: "Tôi đói bụng!"

Lâu Nguyễn còn chưa nói gì, Tạ Yến Lễ lập tức liếc xéo cậu ta: "Đói bụng thì ăn, gọi cái gì."

Từ Húc Trạch: "?"

Tạ Yến Lễ: "Biết cậu không thích tôi, nhưng cũng đừng giận chị gái cậu."

Từ Húc Trạch: "???"

Cái gì mà giận chó đánh mèo, bình thường cậu ta chính là nói chuyện như vậy với Lâu Nguyễn, còn với anh có quan hệ gì chứ?Từ Húc Trạch há miệng, định nói cái gì đó thì đã bị người bên cạnh kéo tay áo một cái, ngữ điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại: "A Húc, ăn cơm trước đi."

Từ Húc Trạch bị kéo áo, nhẹ nhàng bĩu môi: "Ăn cơm thì ăn cơm."

Cậu ta đút tay bị thương của mình vào trong túi áo quay đầu đi ra ngoài.

Tạ Yến Lễ vẫn đứng đó, nâng cằm lên với Lâu Nguyễn.

Lâu Nguyễn mím môi, suy nghĩ vài giây mới thấp giọng nói: "Tính tình cậu ta chính là như vậy."

Tạ Yến Lễ nhếch môi, cùng cô sóng vai đi ra ngoài, lười biếng nói: "Ừ, tôi biết."

Anh đã biết điều đó từ lâu rồi.

-

Tài xế của Tạ Yến Lễ lái xe đưa họ đến một nhà hàng có tính bảo mật cao.

Trong phòng riêng.

Từ Húc Trạch thiếu chút nữa phun ra ngụm trà nóng hổi, cậu ta buông chén trà xuống, trừng mắt hỏi: "Hôm nay hai người kết hôn?"

"Là hôm nay lấy giấy chứng nhận." Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh cậu ta, mềm giọng sửa lại.

"Không được, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này." Từ Húc Trạch buông chén trà thanh hoa tinh xảo trên tay xuống, nhìn qua Tạ Yến Lễ đang ngồi bên kia: "Hai người mới quen biết nhau được mấy ngày, bây giờ đột nhiên kết hôn, không được."

Tạ Yến Lễ nhướng mày, xương ngón tay thon dài lạnh lùng của anh khẽ dừng lại, ánh mắt như có như không xẹt qua người Lâu Nguyễn: "Ai nói chúng tôi mới quen biết được mấy ngày?"