Chương 10

Chương 10



Từ Húc Trạch chờ Tạ Yến Lễ trả lời mấy giây, Tcậu ta cảm thấy cả người sắp nổ tung.

Cậu ta cho dù muốn bị vỡ đầu cũng không nghĩ tới, cả đời này chị gái của cậu ta còn có thể cùng người đàn ông khác có liên quan.

Hơn nữa người này còn là Tạ Yến Lễ!!

Tạ Yến Lễ ba chữ này, hoàn toàn chính là đồng nghĩa với thiên chi kiêu tử.

Lúc anh học xong thành tích rất xuất sắc, điểm số mỗi một lần thi lớn nhỏ đều xếp thứ hai, rõ ràng đã sớm tham gia cuộc thi đoạt giải được bảo lãnh đến đại học Thanh Hoa, nhưng kiên trì tiếp tục ở lại trường học, cuối cùng học xong lớp mười hai anh lấy trạng nguyên môn khoa học tự nhiên tỉnh Bắc Kinh.

Đại học càng lợi hại hơn, tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay mấy giải thưởng quốc tế, bằng sáng chế trên tay tùy tiện một cái giá trị đều là không thể đo lường được.

Anh giống như một vị thần.

Đối với thế giới bên ngoài mà nói, khuyết điểm duy nhất của Tạ Yến Lễ chính là tuổi trẻ.

Tuổi trẻ có nghĩa là kinh nghiệm không đủ, không đủ chững chạc, đây là cái gai duy nhất mà bọn họ có thể chọn ra từ Tạ Yến Lễ.

Từ Húc Trạch cảm thấy đầu óc ong ong, cậu ta ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt hoàn mỹ kia một lần nữa.

Gương mặt giống như bức tranh này là ưu điểm không đáng có nhất trên người Tạ Yến Lễ.

Cứu mạng, có phải cậu ta ngửi nhầm mùi hay không.

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng…

Loại người này sẽ có khúc mắc với Lâu Nguyễn sao?

Ngay khi Từ Húc Trạch hoài nghi nhân sinh hoài nghi chính mình, người đứng trước mặt cậu ta lười biếng nhếch môi, cúi đầu nở nụ cười, ngữ điệu thờ ơ mở miệng: "Tôi và chị gái cậu."

Từ Húc Trạch ngẩng đầu, không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm.

Tạ Yến Lễ rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói:

"Là quan hệ sắp kết hôn."

Từ Húc Trạch bình tĩnh nhìn anh vài giây: "Đừng vớ vẩn."

Lâu Nguyễn có thể kết hôn với anh không?

Cho dù anh là Tạ Yến Lễ thì thế nào, Lâu Nguyễn vẫn là một người có tình cảm lớn, cô thích Chu Việt Thiêm mười mấy năm rồi một chút cũng không dao động.

Ý cười trên khóe miệng của Tạ Yến Lễ chậm rãi tản đi, con ngươi đen nhánh rũ xuống, nhìn cậu ta hỏi: "Vớ vẩn chỗ nào."

Từ Húc Trạch: "Chỗ nào không vớ vẩn? Chính anh cảm thấy có thể sao, cho dù anh nói mọi người đều uống quá nhiều, không cẩn thận nhận nhầm người loại tình tiết tục tĩu này cũng không có, như vậy rất vô lý."

Nghe cậu ta nói như vậy, trên mặt Tạ Yến Lễ một chút tươi cười cũng không còn.

Anh tùy ý dựa vào đó, khí chất trở nên tao nhã xa cách, tính tình tốt lúc trước khi mới nói chuyện với Từ Húc Trạch cũng không còn, Từ Húc Trạch nghĩ do chính cậu ta ảo tưởng ra.

Từ Húc Trạch: "..."

Đúng, chính là vị này, Tạ Yến Lễ trước kia cậu ta nhìn thấy chính là như vậy, chính là khí chất này.

Anh thích phớt lờ tất cả mọi người, giống như nhấc mí mắt lên nhìn người một cái đều là ban ơn.

Tạ Yến Lễ lạnh mặt, so với lúc tươi cười xán lạn có thêm vài phần vẻ diễm lệ. Anh im lặng vài giây, nhìn Lâu Nguyễn đang ở bên kia cô đang xuyên qua đám người hướng về phía bọn họ, ngữ điệu lười biếng lười nhác: "Tôi cảm thấy, có thể."

"Rất có thể."

Từ Húc Trạch ngẩn người ra, ngước mắt lên nhìn anh.

Lâu Nguyễn đã đi tới trước mặt bọn họ, bên cạnh cô còn là luật sư của Tạ Yến Lễ, cô nhìn thấy khuôn mặt và mái tóc rối bời bị tổn thương nghiêm trọng của Từ Húc Trạch, nhíu mày: "Đi thôi, có thể đi được rồi."

Từ Húc Trạch đang muốn đứng dậy, nghe thấy như vậy người tựa vào một bên nhìn Lâu Nguyễn, sâu kín hỏi một câu:

"Vậy tôi đi cùng mọi người sao?"

Lâu Nguyễn quay đầu nhìn qua cậu ta: "Em còn việc gì ở lại đây sao?"

"Không có." Tạ Yến Lễ liếc mắt nhìn Từ Húc Trạch một cái, trong giọng nói xen lẫn vài phần vô tội: "Chính là, em trai hình như không thích tôi lắm, nếu tôi đi cùng, cậu ấy sẽ không vui?"

"Cậu ấy đối với người anh rể như tôi, hình như không hài lòng."