Chương 6 (H)

Sau khi phóng thích, Tần Tự Ninh tiếc nuối rút dươиɠ ѵậŧ ra, lỗ huyệt vốn dĩ chật hẹp của Tống Hàn liền mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ trong lỗ chậm rãi chảy ra, hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ của cô gái, nhìn rất da^ʍ mỹ.

Tần Tự Ninh nhịn không được, lại đút dươиɠ ѵậŧ vào, chậm rãi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của em vợ, một lát sau cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Miệng em vợ ngọt ngào, chiếc lưỡi to của anh luồn vào quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô gái, lúc đầu anh không kìm được chỉ muốn thâm nhập vào âʍ ɦộ non nớt của cô một vài lần, nhưng sau vài lần thâm nhập ấy, du͙© vọиɠ lại trỗi dậy khiến anh chỉ có thể ôm lấy cơ thể Tống Hàn làm thêm một lần nữa.

Trong phòng khách, thân thể mỏng manh của cô gái bị người đàn ông kẹp chặt, cơ thể trinh trắng tùy ý mặc anh cưỡиɠ ɧϊếp da^ʍ ô, hai thân thể mơ hồ chuyển động không ngừng, cả phòng khách tràn ngập không khí da^ʍ mỹ, ghế sô pha kêu cọt kẹt không chịu nổi.

Một lúc lâu sau, tiếng cơ thể cọ xát, tiếng nước nhóp nhép da^ʍ mỹ đã biến mất.

Sau khi Tần Vân Ninh lau sạch sẽ thân thể của Tống Hàn, anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, xoa nắn bộ sữa mềm mại, cưng chiều hôn cô từ trên xuống dưới, sau đó bế cô trở về phòng.

Tống Hàn tựa hồ cảm giác được gì đó trong giấc ngủ, chủ động ôm lấy cổ Tần Tự Ninh, Tần Tự Ninh đem cô đặt ở trên giường, đang định đứng dậy rời đi, Tống Hàn lại kinh ngạc mở mắt ra.

Cô vừa nhìn thấy Tần Tự Ninh liền sững sờ: "Anh rể?"

Tần Tự Ninh hồi đáp "Làm sao vậy?"

Tống Hàn đột nhiên phát hiện mình đang ôm cổ anh rể, vội vàng buông ra, sắc mặt đỏ bừng "Em, em hình như gặp ác mộng..."

"Muốn anh rể ngủ cùng? Sợ sao?"

Tống Hàn né tránh tầm mắt của Tần Tự Ninh, ấp úng trả lời "Không, không sao."

Tần Tự Ninh hơi nhướng mày, nói chúc ngủ ngon rồi đóng cửa lại.

Tống Hàn thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh rể rời đi, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng.

Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định là ban ngày cùng bạn tốt lén lút xem truyện tranh H nhiều quá, cô cư nhiên nằm mơ thấy anh rể đè lên người cô làm loại chuyện xấu hổ như vậy.

Hơn nữa, giấc mơ có cảm giác chân thực như vậy, cơ thể cường tráng cùng với sự công kích mạnh mẽ của người đàn ông khiến Tống Hàn cảm thấy sợ hãi, cô vô cùng dâʍ đãиɠ, thở hổn hển, la hét dưới thân người anh rể, cô thậm chí còn không đành lòng buông anh rể ra.

Tống Hàn biết suy nghĩ của mình đã đi chệch hướng, ngày hôm sau khi nhìn Tần Tự Ninh, ánh mắt cô trở nên lảng tránh, mặt mỗi lúc một đỏ bừng.

Tần Tự Ninh cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng rụt rè áy náy của cô em vợ liền rung động không thôi, ngay cả nấu cơm cho cô cũng trở thành chuyện vui vẻ.

Buổi tối đón Tống Hàn đi học về, Tần Tự Ngưng đi vào phòng bếp, một lúc sau Tống Hàn cũng đi vào "Anh rể, có cần em giúp không?"

Tần Tự Ninh đương nhiên cự tuyệt, tiểu cô nương thanh tú này ở nhà không phải làm việc nhà.

Tống Hàn nhàn rỗi cảm thấy xấu hổ, nhìn thấy Tần Tự Ninh đổ canh vào bát, cô lập tức bưng lên.

"Đừng……"

Tần Tự Ninh chưa kịp nói hết lời, Tống Hàn đã hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa chảy ra.

Tần Tự Ninh vội vàng nắm lấy tay cô, mở vòi nước, cho vào nước lạnh để hạ nhiệt.

Tống Hàn vừa đau vừa xấu hổ, rõ ràng là muốn giúp anh rể để tạo ấn tượng tốt, nhưng cuối cùng lại chứng tỏ cô vo cùng ngu ngốc.

"Còn đau không?"

Tần Tự Ninh đứng phía sau Tống Hàn, hai tay vòng qua người cô, gắt gao nắm lấy tay cô, khi nói còn vô ý chạm vào tai cô.

Em vợ thật sự rất thơm, Tần Tự Ninh bình tĩnh nghiêng người về phía trước, đũng quần đặt ở trên cái mông nhỏ tròn vểnh của cô gái, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong lòng.