Chương 10 (H)

Tần Tự Ninh bị mê hoặc khi nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của Tống Hàn, không nhịn được cúi xuống mυ"ŧ lấy cái miệng ngọt ngào của em vợ, ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, thâm nhập hàng trăm lần, cuối cùng không thể kìm nén khi xuất tinh, bắn tất cả vào trong âʍ ɦộ.

Tống Hàn mồ hôi đầm đìa, âʍ ɦộ ướt sũng nước.

Tần Tự Ninh rút dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ lỗ nhỏ, toàn thân Tống Hàn run lên, âʍ ɦộ rùng mình co rút, phun ra một dòng nước trắng đυ.c.

"Anh, anh rể..."

Ý thức được chính mình bị anh rể cưỡng ép, Tống Hàn nhỏ giọng kêu lên, vừa mệt vừa sợ, dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt "Anh rể, sao anh có thể như vậy..."

Bên dưới cô lúc này nóng ran, âʍ ɦộ và âʍ ѵậŧ chưa từng được chạm vào đã bị dươиɠ ѵậŧ thô ráp của nam nhân cào quá nhiều, hai đầu nhũ hoa hồng hào cũng bị mυ"ŧ sưng đỏ, dựng đứng giữa không trung, Tống Hàn hạ mắt xuống nhìn, bộ ngực trắng nõn và non nớt ban đầu đầy những vết hickey lộn xộn và vết cắn.

"Được rồi, đừng khóc nữa, anh rể không phải đã nói không có đút vào toàn bộ sao? Chỉ cần cho anh rể thao bên ngoài thôi..."

Đôi mắt của em vợ đỏ hoe, khóc rất nhiều khiến Tần Tự Ninh đau lòng, trong lúc cô bé đau khổ hắn lại cảm thấy dung mạo đáng thương của cô gái quá hấp dẫn, liền hôn lên người cô.

"Anh rể... ừm..."

Tống Hàn ngây người, lưỡi của anh rể xông vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, thân thể vốn đã mềm nhũn của Tống Hàn lại càng thêm yếu ớt, chỉ có thể ậm ừ vài tiếng trong cổ họng.

Lưỡi Tô Hàn ngày hôm qua bị anh rể trêu đùa đến mức giờ đây bị tê dại, anh rể thật xấu.

Tần Tự Ninh ôm chặt lấy cô em vợ anh yêu thương vào trong lòng, ra sức bắt nặt cô, anh hôn từ mặt đến bắp chân. Với hành vi tìиɧ ɖu͙© càn rỡ như vậy cuả anh, Tống Hàn chỉ biết kêu trời, thậm chí quên phản kháng.

Sau khi sờ soạng cô gái từ đầu đến chân, Tần Tự Ninh ôm người con gái đã mệt mỏi đi tắm rửa.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Tống Hàn đã ngủ thϊếp đi.

Tần Tự Ninh không chút khách sáo ôm em vợ đi ngủ, Tống Hàn trong ngực ngủ một giấc ngon lành, mặc Tần Tự Ninh lưu manh càn quấy.

Khóe mắt cô gái nhỏ còn đỏ hoe, lúc ngủ trông cô thật thuần khiết xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn có chút sưng đỏ, ngược lại càng thêm hấp dẫn.

Tần Tự Ninh cúi đầu liếʍ liếʍ đôi môi mềm mại của cô, ngậm vào trong miệng, dùng tay không chút lưu tình mà nắm lấy hai bầu vυ" to mềm mại của cô, nhào nặn.

So với những người cùng tuổi, cặρ √υ" này quá phát triển, lần đầu tiên gặp mặt, nó đã rung rinh chào mời trước mắt Tần Tự Ninh, khiến dươиɠ ѵậŧ của anh cương cứng.

Sau khi chiêm ngưỡng và chơi đùa với cơ thể của em vợ một lúc, Tần Tự Ninh mới hài lòng ôm lấy cô, ngửi tóc của cô rồi nhắm mắt lại.



Khi Tống Hàn mở mắt ra, cô vẫn còn mê man.

Nhưng chẳng mấy chốc, những ký ức về đêm qua tràn vào tâm trí cô như một cơn lũ.

Anh rể thô bạo bắt cô làm chuyện đồϊ ҍạϊ như vậy, cô cũng bị anh rể đâm mà không ngừng la hét, dâʍ ŧᏂủy̠ từ âʍ ɦộ cô theo bản năng mà không ngừng chảy ra .

Tống Hàn vừa tức vừa xấu hổ, hai mắt lập tức đỏ lên, đang định đứng dậy chất vấn anh rể thì phát hiện có một cánh tay vắt ngang người.

Cô mở to mắt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, cả người bị anh rể ôm trong lòng.

Không chỉ như vậy, Tống Hàn cảm thấy trên đùi có một vật cực lớn cứng rắn, hơi nóng làm cô kinh hãi.

"Anh rể..."

Tống Hàn thanh âm run rẩy, không khỏi ủy khuất "Anh rể, sao anh có thể như vậy..."

Rõ ràng từ nhỏ anh rể đã yêu cô như vậy, cô luôn cảm thấy anh rể đẹp trai, ân cần dịu dàng, nhưng anh rể tốt như vậy đêm qua lại làm chuyện còn hơn cả cầm thú với cô.

Cô rất tin tưởng anh rể mình.

“Sao em lại khóc?” Cô bé không ngừng khóc, điều này khiến Tần Tự Ninh thực sự đau lòng, anh đưa tay lau nước mắt cho cô bé “Thật xin lỗi, Hàn Hàn, tối qua là lỗi của anh rể, còn có .... anh rể nhịn quá lâu, là anh rể nông nổi, anh rể xin lỗi Hàn Hàn."

Không ngờ khi nói ra lời này, Tống Hàn lại càng khóc lớn hơn.

Cô khóc lóc tố cáo hành vi xấu xa của người đàn ông “Anh rể, anh… cho dù không nhịn được cũng không được… Em là em vợ anh… Em đã bị anh xâm hại, chị em phát hiện thì sao... Bị anh rể dọa chết, anh còn hôn lên miệng em..."

Tần Tự Ninh lập tức nghĩ tới một màn hoan ái khiêu gợi nóng bỏng đêm qua, anh đè lên thân thể mềm mại của cô, không ngừng rong ruổi trên người thiếu nữ đêm qua, anh âm thầm hài lòng cười một tiếng, đạo đức giả nói “Đều là lỗi của anh rể. Anh rể đêm qua mất trí rồi. Hàn Hàn, đừng khóc nữa, được không?"

Nước mắt Tống Hàn càng chảy dữ dội, vừa khóc vừa lấy bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt.

Tần Tự Ninh bất đắc dĩ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đau lòng lau nước mắt "Đừng khóc, nghe anh rể nói, đừng khóc..."

Nếu em khóc nữa, nó sẽ không thể chịu đựng được nữa.

Nước mắt Tống Hàn như vỡ òa, lại rơi xuống.

Tần Tự Ninh thở dài, người đàn ông nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của thiếu nữ lại thấy càng hấp dẫn hơn, thật xin lỗi, em vợ.

Anh cúi đầu, ôm mặt em vợ, lại hôn lên lần nữa.