Chương 1

Buổi chiều oi bức, Lăng Xuân Phong tập trung trước màn hình máy tính, nhìn chăm chú vào hai người đang tập thể dục vất vả trên màn hình, mặc dù điều hòa trong phòng đã được bật đủ nhưng vẫn khiến cô cảm thấy máu mình hơi nóng, miệng hơi khô.

Cô cảm thấy vật nóng dưới đáy quần đang dần trở nên cứng rắn, trên quần pyjama xuất hiện một cái lều nhỏ, cô đang chuẩn bị cởϊ qυầи ra giải quyết nhu cầu sinh lý của mình thì chợt nghe thấy có người đột ngột gõ cửa nhà mình, âm thanh "bang" đột nhiên vang lên khiến Lăng Xuân Phong sợ hãi, cô run rẩy khắp người, trợn mắt nhìn về phía cửa nhà, lúc này rồi còn có ai muốn quấy rầy cô?!

Cái chỗ vừa mới có tinh thần phấn chấn đang héo rũ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không có nhu cầu sinh lý nào cần được giải quyết.

Nhưng sự thất vọng vì không thể trút bỏ ham muốn này thực sự đáng giận.

Cho nên khi cô mặc quần vào đi mở cửa, cô hiển nhiên không có biểu cảm tốt, không giống như đôi mắt cá chết của cô, người gõ cửa hào hứng nhào vào vòng tay cô ngay lập tức, sự mềm mại và hương thơm trong vòng tay khiến Lăng Xuân Phong sững sờ một giây, nghe thấy người trong vòng tay cô gọi “chị họ” bằng giọng điệu nhẹ nhàng cô mới tỉnh táo lại, còn có dì của cô ở ngoài cửa, đó chính là mẹ của Quách Thiên Kha.

Lăng Xuân Phong vỗ vỗ lưng Quách Thiên Kha, oán hận vừa bị người quấy rầy tan biến, cô gọi một tiếng “cô cô” với người phụ nữ bên ngoài, lại cúi xuống hỏi người trong vòng tay: "Làm bài tập xong rồi sao?"

Ngay khi Quách Thiên Kha nghe thấy lời nói của cô, cặp lông mày liễu nhăn lại không vui, ngẩng đầu lên khỏi vòng tay cô, nhìn Lăng Xuân Phong với vẻ mặt oán trách: "Không phải chị không biết, chị lại còn hỏi em.”

"Được rồi, được rồi, không hỏi, không hỏi.” Lăng Xuân Phong mỉm cười dỗ dành cô, những câu hỏi đó thật ngọt ngào, nếu chỉ có hai người bọn họ, cô nhất định sẽ không hỏi loại câu hỏi này, chủ yếu là vì cô cô đang ở đây, cho nên cô không thể không quan tâm một chút đến bài tập về nhà của em họ mình.

"Thiên Thiên muốn đến chơi với cháu, cô khuyên mãi mà không được." Vừa mới mở miệng ra khuyên, đứa nhỏ đã khóc rống khiến mọi người đều thấy bất lực.

Cô cô bất lực giải thích ngoài cửa, vội vàng nói với Lăng Xuân Phong: "Tiểu Phong, em họ của con sẽ chơi với con một lúc, sau đó cô sẽ quay lại đón nó khi cô xong việc."

Cha của Quách Thiên Kha rất bận, mẹ cô cũng có một cửa hàng phải trông coi, bọn họ cũng hơi lo lắng Quách Thiên Kha ở nhà một mình, cho nên đành phải nhờ Lăng Xuân Phong giúp đỡ.

Theo lý mà nói, Quách Thiên Kha đang học cấp ba sẽ không khiến cha mẹ cô cảm thấy lo lắng về chuyện này, kỳ thật, bởi vì Quách Thiên Kha bị tai nạn xe hơi khi cô chín tuổi, tình hình lúc đó thực sự nghiêm trọng, may mắn thay, Quách Thiên Kha mạng lớn, cộng thêm gia đình họ cũng giàu có, cho nên đã cướp lại cô từ tay hắc bạch vô thường, nhưng tai nạn xe hơi này làm cô hỏng đầu, vì vậy tâm trí và mức độ thông minh của Quách Thiên Kha vẫn ở năm chín tuổi, vấn đề này chỉ được cha mẹ cô phát hiện vài năm sau khi Quách Thiên Kha bị tai nạn xe hơi.

Đầu óc Quách Thiên Kha tuy nhỏ, nhưng tính tình cũng không nhỏ, cha mẹ cô vì tai nạn xe cộ của con gái mà cũng đau khổ không thôi, sau khi biết được tâm tư của Quách Thiên Kha vẫn ở lại năm 9 tuổi thì cảm giác tội lỗi trong lòng càng lớn, chiều chuộng hết mức. Mặc dù rất nhiều người ở sau lưng cười nhạo trí thông minh của Quách Thiên Kha, nhưng do gia đình cô giàu có, rất ít người dám nói ra điều đó ngoài mặt.

"Cô cứ đưa chìa khóa cho cháu đi, cháu sẽ đưa em ấy về nhà."

Cô cô mỉm cười nói với Lăng Xuân Phong: "Vậy tốt quá, làm phiền con nhé, Tiểu Phong."

"Không phiền, không phiền.” Lăng Xuân Phong nhận lấy chìa khóa, cô cô còn lịch sự đóng cửa lại cho bọn họ.