Chương 45

"Cuối cùng em muốn nói chuyện gì?"

Từ khi cô trong phòng tắm bước ra, hai người cũng ngồi thế này gần năm phút rồi.

Cô không thể biết được, cậu đang căng thẳng, cậu sợ cô sẽ thừa nhận đã có gì đó với Thiếu Minh.

Đối với Thiếu Quân, cô là duy nhất, duy nhất còn là của cậu.

Làm ơn đừng như cậu nghĩ, đừng như Tố Nhan, rời bỏ cậu.

Phỉ Nhược siết chặt túi sách, trong đầu thấp thoáng giọng nói của Thiếu Minh.

Đừng đi.

Đừng đi.

Cô thừa nhận, cô rung động rồi.

Thoáng thở dài, cố gắng bình ổn tâm trạng.

"Hôm nay, em với anh hai..."

Đừng, làm ơn đừng. Đừng nói gì cả.

"Đã đến viếng mộ chị ấy"

Cuối cùng, cô vẫn không rời đi được.

Thiếu Quân hơi thả lỏng người, quay qua nhìn cô. Không cần nói rõ cậu cũng hiểu "chị ấy" trong miệng Phỉ Nhược là ai.

"Anh ấy kể cho em về quá khứ của bốn người, kể cho em nghe... quan hệ của anh và... chị dâu"

"Phỉ Nhược"

"A, không phải chỉ là quá khứ thôi sao? Em không để tâm đâu. Em đi vệ sinh cá nhân rồi ngủ đây"

Phỉ Nhược vội lãng tránh. Cô không cần biết cậu muốn nói gì, giải thích hay thừa nhận mọi thứ, đối với cô không còn quan trọng nữa.

Bây giờ cô chỉ muốn là nhìn rõ trái tim mình, nhìn rõ xem cô muốn gì.

Phỉ Nhược không để Thiếu Quân phản ứng đã vào phòng tắm. Còn cậu thì vẫn đang suy nghĩ.

Quá khứ?

Đối với cô nó là quá khứ. Vậy là cô đã biết tất cả mối quan hệ rắc rối giữa bọn họ, nhưng cô không khó chịu hay nghi ngờ chút nào sao?.

Ví như sao cậu lại cưới cô, hay cả việc cậu không chạm vào cô.

Là cô quá vô tư hay là chỉ giả vờ?

Mông lung, cậu không thích những thứ không rõ ràng. Nó làm cậu không điều khiển được tình huống, như một con cờ bị người khác an bài. Nhưng mà, cậu không dám đối diện với sự thật, sự thật cô đã biết mọi thứ.

******

Ở lại vì cái gì?

Phỉ Nhược, tự nhìn vào gương và hỏi xem mày ở lại vì cái gì?

Vì cô độc, muốn có nơi nương tựa sao? Hay là nghĩ sẽ cải thiện được mối quan hệ giữa mày và Thiếu Quân.

Không, tất cả đều không phải.

Thiếu Minh.

Phỉ Nhược trượt xuống ôm lấy chân mình, sống mũi cay cay, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi.

Cô thừa nhận, mình ở lại vì Thiếu Minh.

Chỉ vì sự đồng cảm giữa hai con người mà cô đã ở lại.

Chỉ vì sự quan tâm đúng lúc của anh mà ở lại.

Chỉ vì hai chữ "đừng đi" của anh, mà ở lại.

Đáng sao?

Không đáng, nhưng con tim cô nó đi trước lý trí mất rồi.

Tương lai phía trước, thôi thì để tự nhiên đến, tự nhiên đi.

******

"Quyết định ở lại rồi sao?"

Thiếu Minh uống một ngụm cafe nóng, nhìn sang người bên cạnh.

Phỉ Nhược đứng cạnh anh, nhìn mọi người lúc nhúc dưới sảnh bệnh viện, lại áp chặt ly cafe vào tay để tìm chút hơi ấm. Trả lời ngắn gọn.

"Ừm"

"Tại sao?"

Một câu hỏi vu vơ, dù vậy anh lại rất chú ý đến câu trả lời. Sau vài ngày mà giữa cô và Thiếu Quân không có động tĩnh gì, anh cũng thầm đoán được quyết định của cô. Cái anh thắc mắc, là thứ gì đã làm thay đổi ý định đó.

"Anh quan tâm làm gì chứ"

Thiếu Minh hơi nhướng mày, rất nhanh lại cười cười. Cô không muốn nói anh cũng không ép, dù gì thì cô đã ở lại.

"Tan làm đến đây với anh"

Thiếu Minh không nhìn cô, rất thản nhiên mà nói. Phỉ Nhược hơi hiếu kì, tự nhiên lại nổi hứng trêu chọc.

"Anh đây là muốn vụиɠ ŧяộʍ với em sao?"

Anh khá bất ngờ bởi câu hỏi của cô.

Bất ngờ cũng phải thôi, nói ra khỏi miệng cô cũng thấy kì mà. Làm chuyện xấu, ai lại nói thẳng như vậy chứ.

"Chậc, Thiếu Quân và Tố Nhan... là một đôi. Chúng ta cũng nên tự động buông bỏ thôi"

Một câu nói lại đánh sâu vào trái tim của hai con người. Nghe có vẻ tự chế giễu bản thân nhưng lại rất thực tế. Không buông bỏ thì làm được gì bây giờ, điên cuồng cướp đoạt sao? Cuối cùng sẽ chẳng ai hạnh phúc.

"Nếu muốn vụиɠ ŧяộʍ, em ly hôn không phải dễ dàng hơn sao?"

"Ly hôn rồi, em còn ở đây sao?"

Phải, ly hôn rồi, cô sẽ không ở đây nữa. Một là ở lại, hai là ra đi và không dính dáng đến bọn họ nữa. Vì vậy mà cô không nỡ, không nỡ bỏ lại tất cả mà đi.

Có lẽ họ không biết, một mối quan hệ đã ngầm hình thành trong vài câu nói đầy ẩn ý vừa rồi. Một mối quan hệ rõ ràng hơn, có trách nhiệm với nhau hơn.

"Viện trưởng"

Cả hai đang đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn thì giọng nói của một người làm cả hai phải bừng tỉnh.

Hai người nhìn thoáng qua Mộc Nghi, trên tay cũng cầm ly cafe nóng đến đứng cạnh anh.

"Bác sĩ Hà cũng ở đây sao?"

Phỉ Nhược không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi gật đầu với cô ta coi như chào hỏi. Từ lần đầu tiếp xúc, cô đã thừa biết cô ta có ý đồ với anh rồi.

Cô cũng muốn xem, anh có bị cô ta quyến rũ hay không nha.

"Hai người nói chuyện đi, em vào xem lại chút hồ sơ đây"

"Chờ chút, anh cũng có việc muốn bàn với em. Sắp tới giờ làm rồi, cô Mộc cũng nên chuẩn bị đi thì hơn"

Dứt lời anh đã nối gót theo Phỉ Nhược, cô còn chưa trả lời có đi cùng anh hay không đâu.

"Viện trưởng"

Mộc Nghi tức tối gọi anh, lại thấy có gì đó không đúng.

Cô ta chắc chắn, quan hệ giữa cô và Thiếu Minh không chỉ là giữa anh chồng và em dâu. Cô ta nhất định phải tìm cho ra lẽ.

Người đời đã có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Nếu cô ta biết rõ về anh không phải sẽ dễ dàng chinh phục anh hơn sao.

Mộc Nghi vừa nghĩ đến đó, môi khẽ nhếch. Lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau mà mỉm cười.

Hết chap 45.