Chương 1: Trở Về

Bên ngoài hàng hiên truyền đến tiếng bước chân và mở cửa làm kinh động đến Hạ Hạo Dương, hắn buông bút, đi ra mở cửa phòng, đi ra phòng khách, ngơ ngác nhìn cha mẹ và cô gái đang khom lưng thay giày ở trước cửa.

Triệu Ngọc Mai mẹ hắn mỉm cười dịu dàng nhìn con trai nói: “Hạo Dương, con xem bố mẹ đưa ai về đây nè? Sau này người một nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi.”

Hạ Hạo Dương cảm giác như bản thân vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Cẩm Nghiên đang đứng đối diện mình.

Ánh mắt trời ở phía tây xuyên qua khung cửa sổ nhảy nhót trên mái tóc đen như mực của Triệu Cẩm Nghiên, đôi lông mi cong vυ"t của cô tạo thành hình cánh bướm, gương mặt trắng nõn như phát sáng, đôi môi hồng hào khẽ mở: “Tiểu Dương, mới một năm không gặp mà em cao lên nhiều rồi đây, nào lại đo thử có phải em đã cao hơn chị rồi không?”

Hạ Hạo Dương cảm nhận được trái tim mình mất khống chế nhảy loạn lên, nức nở một tiếng, vội chạy lại ôm lấy Triệu Cẩm Nghiên, xem chút đã đυ.ng trúng sống mũi cao vυ"t của cô, vùi đầu vào mái tóc cô làm nũng: “Chị ơi, sao nghỉ đông chị không về nhà! Tiểu Dương nhớ chị lắm đấy!”

Nói rồi, hắn lại nhanh chóng buông vòng tay đang ôm eo co ra, lui về sau một bước, lặng lẽ cúi đầu, hai tai đỏ ửng.

Hạ Thành Thư bố cua hắn đứng bên cạnh chỉ đống hành lý còn đang để ngoài cửa, lên tiếng nói: “Được rồi, được rồi, mang đồ vào nhà trước đã, sau này mọi người vẫn còn nhiều thời gian để hàn huyên tâm sự mà.”

Triệu Cẩm Nghiên chu môi liếc nhìn Hạ Hạo Dươcng một cái, vội vàng cầm cái bọc nhỏ chạy vào trong phòng.

Không rảnh quan tâm đến Hạ Hạo Dương đang đẩy hành lý đi theo phía sau, cánh tay đeo túi lặng lẽ xoa xoa bầu ngực hơi trướng đau của mình, đầu mày nhíu chặt. Cô gái đang tuổi dậy thì như nụ hoa e ấp, không chịu được kí©h thí©ɧ dù chỉ một chút.

Cô thả chiếc túi trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra giúp đỡ, cùng Hạ Hạo Dương đẩy hết đồ vào trong phòng.

Cô thở phào một tiếng, vẫy vẫy tay với Hạ Hạo Dương, bảo hắn đóng cửa lại giúp mình, sau đó nhanh chóng lấy đồ ngủ trong vali ra thay, xong xuôi mọi chuyện cũng nhanh chóng nằm vật ra giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy bố mẹ đã đến tận nhà bác Triệu để đón cô, nhưng mấy ngày trời đi xe lửa suốt cả chẳng đường dài cũng tốn không ít sức.