- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dụ Dỗ Đại Thần
- Chương 7: Quáng gà
Dụ Dỗ Đại Thần
Chương 7: Quáng gà
“Đúng rồi, học trưởng, anh là fan hâm mộ của đại thần hả?”
“Không phải.” Liễu Quý Bạch liếc mắt nhìn An Hân một cái, mặt không đổi sắc nói xong, tiếp tục chậm rãi ăn cơm.
“Oh…” An Hân sờ sờ cái mũi, không phải sao lại có nhiều thứ liên quan đến Bạch Dược như vậy chứ…
Liễu Quý Bạch thấy cậu nhìn chằm chằm khăn trải bàn, bộ dạng muốn nói lại thôi, liền gắp một đũa khoai tây xắt sợi xào lên ăn, chủ động mở miệng nói, “Người khác đưa.”
“A, hóa ra là như vậy.” Bị Liễu học trưởng nhìn ra việc mình đang nghĩ trong lòng, An Hân vội vàng cảm thán một câu, “Trong giá sách có thiệt nhiều CD kịch truyền thanh của Bạch Dược, tôi có thể nghe chứ?”
“Ừ, tùy ý cậu.” Liễu Quý Bạch đem khoai tây xào cho vào miệng, ăn ăn ăn ăn…
“Cám ơn!” An Hân được cho phép, lập tức chạy vào trong phòng định lấy CD ra nghe. Trước đó chỉ là liếc mắt nhìn thấy, cho nên hiện tại lấy ra xem An Hân mới phát hiện, CD kịch truyền thanh của Bạch Dược ngay cả bao bì bên ngoài còn chưa xé.
An Hân có chút không xác định, từ cạnh cửa ló đầu ra hỏi Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, mấy thứ này không phải là lưu trữ để dùng chứ?”
“Không phải.” Liễu Quý Bạch lại gắp thêm một đũa khoa tây xào, món ăn này tuy rằng rất bình thường bất quá hương vị thật sự là không tệ.
“Nhưng mà tất cả đều chưa có xé bao bì…” An Hân săm soi một đĩa CD trong tay.
“Không muốn nghe.” Nói xong, lại tiếp tục ăn ăn ăn…
Khóe miệng An Hân khẽ co rút, hỏi anh, “Không phải cũng là người khác đưa chứ?”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp đáp.
An Hân vẫn có chút không yên lòng, “Tôi mở ra nghe không sao chứ?”
“Ừ.” Ăn ăn ăn…
“Cám ơn.” An Hân rụt đầu trở về, mở máy tính lên, bỏ đĩa CD vào, nghe một chút nghe một chút…
Mệt mỏi cả ngày, An Hân vốn muốn đi ngủ sớm, cho nên để phòng ngừa nghe kịch trường thiên mê mẩn khiến cậu thức quá muộn, cậu liền quyết định tìm một kịch chỉ có một kì để nghe, nhưng kết quả vừa nghe xong, quả nhiên lập tức mê luôn. Kịch này tuy rằng không dài, nhưng bất luận từ cốt truyện hay là phối âm đều không thể chê vào đâu được. Đặc biệt trong kịch này Bạch Dược đại thần còn đảm nhiệm vai chủ dịch
(vai chính), thanh âm của anh cực có sức cuốn hút, nhân vật chỉ cần nhăn mặt hay phảng phất tươi cười đều từ trong thanh âm của Bạch Dược trực tiếp hiện ra trước mắt, mà đối với sắc thái tình cảm của nhân vật anh cũng cẩn thận nắm chắc mười phần, đem tình tự tràn ngập mâu thuẫn của nhân vật thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngắn ngủi hơn bốn mươi phút, nhân vật chính vui vẻ cậu cũng cao hứng theo, nhân vật chính phẫn nộ cậu cũng theo đó mà tức giận, nhân vật chính bi thương cậu sẽ thấy khổ sở, cuối cùng nhân vật chính một mình lưu lạc bên ngoài chết chốn tha hương, An Hân cảm thấy trong lòng trống rỗng ẩn ẩn đau đớn, thật lâu không thể bình ổn lại.
Đợi đến lúc tâm trạng An Hân rốt cục bình tĩnh lại, nhớ tới lời hứa hẹn tự mình làm việc nhà, cậu từ trong phòng ló đầu ra thì thấy, bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả bát đũa cũng đã được rửa sạch đặt ở trên giá trong bếp.
An Hân có chút ảo não, buồn bực ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, lại thật sự không tìm được việc gì có thể làm, ngược lại 囧 phát hiện mình đã quên đem bàn chải kem đánh răng và khăn mặt đến đây.
Bên ngoài trời đã tối đen, An Hân vẻ mặt rầu rĩ, vô cùng khó xử. Bất quá sau khi cậu từ trên ban công nhìn xuống, phát hiện cửa hàng bách hóa cách cổng lớn của tiểu khu cũng không tính quá xa, hơn nữa đèn đường cũng là loại tương đối thực dụng, tuy rằng cũng không phải đặc biệt sáng, nhưng mà để nhìn rõ mặt đất thì cơ bản không thành vấn đề.
An Hân hạ quyết tâm, đi đến trước cửa phòng Liễu Quý Bạch, gõ gõ cửa nói, “Học trưởng, tôi xuống lầu một chuyến nhé.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch lên tiếng, lại bổ sung thêm, “Chìa khóa ở trên bàn trà.”
“Vâng.” An Hân cầm chìa khóa, nghĩ đến bản thân đối với địa hình ở đây còn chưa quen thuộc liền nhịn không được bật thốt lên nói, “Học trưởng anh muốn xuống lầu không?”
Trong phòng đầu tiên là không có động tĩnh gì, sau đó vang lên tiếng đẩy ghế, không lâu sau Liễu Quý Bạch mở cửa ra đứng trước mặt An Hân, “Sợ tối sao?”
“Không phải!” An Hân 囧, vội vàng sửa lời nói, “Tôi chỉ là muốn nói với anh, tôi đi mua chút đồ, anh có muốn tôi thuận tiện mua cái gì cho anh hay không thôi.”
Liễu Quý Bạch không nghĩ gì trực tiếp đáp, “Không cần, cám ơn.”
“Vâng, vậy tôi đi.” An Hân sải chân đi mấy bước liền ra tới cửa.
“Ừ.”
An Hân một bên tự ghét bỏ mình nhiều chuyện một bên mở cửa chạy vội ra ngoài, nhưng mà đến lúc cậu đi đến ngã rẽ cầu thang, cậu liền hối hận. Bởi vì đèn ở cầu thang cư nhiên hỏng mất rồi…
An Hân không phải không nghĩ tới việc quay trở lại tìm Liễu Quý Bạch, nhưng mà mới vào ở ngày đầu tiên liền yêu cầu người ta cùng mình đi xuống lầu, thật sự là rất quái đản… An Hân lập tức bỏ đi suy nghĩ này, cậu nheo mắt lại nhìn chuẩn phương hướng rồi, giơ tay gắt gao bám lấy lan can, thế này mới dám cẩn thận dời bước chân từng chút từng chút thăm dò từng bậc thang đi xuống.
Ngay tại thời điểm An Hân đang cùng bóng tối đấu tranh, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên nhớ tới đèn ở cầu thang mấy ngày trước không biết có phải bị đứa nhỏ nào đó dùng đá ném làm hư rồi hay không, tuy rằng từ trên lầu đi xuống khi không có đèn cũng không đến mức quá tối, nhưng mà chung quy vẫn không quá an toàn.
Liễu Quý Bạch thoáng do dự một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng, anh nhanh chóng đứng dậy, lấy một cây đèn pin từ trong ngăn kéo ra, đuổi theo cậu.
Mới đuổi tới chỗ rẽ đầu cầu thang, Liễu Quý Bạch liền hoảng sợ nhìn một bóng đen đang ở trên mặt đất nhấp nhô, lúc này đã sợ đến mức rớt mất một nửa linh hồn. Đợi bóng đen kia quay đầu lại, Liễu Quy Bạch mới phát hiện, bóng đen kia cư nhiên là An Hân.
“Đau bụng sao?” Liễu Quý Bạch nhăn mày, lo lắng ngồi xổm xuống kéo cậu đứng lên.
An Hân cho dù có híp mắt lại cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, vừa nghe ra được là thanh âm của Liễu Quý Bạch đã bị anh một phen kéo đứng lên.
“Không phải…”
Liễu Quý Bạch thấy An Hân biểu tình quái dị, tưởng cậu bất hạnh đụng trúng đâu đó cho nên bị ngã, liền buông An Hân ra mà nói, “Đèn không biết tiểu quỷ nhà ai ném vỡ, ngã có đau không?”
Ai ngờ Liễu Quý Bạch vừa buông tay, trong lòng An Hân liền hoảng hốt, vội vàng trở tay túm lấy tay anh, “A! Đừng buông tay!”
Liễu Quý Bạch mặc dù có chút không hiểu gì, nhưng vẫn lập tức bắt lấy cánh tay An Hân. An Hân thế này mới an tâm, có chút ngượng ngùng giải thích, “Cái kia… Tôi có chút quáng gà(1). Nơi này ánh sáng quá mờ, vừa rồi tôi cảm thấy ngồi có vẻ an toàn hơn, cho dù không cẩn thận ngã xuống cũng không đến nỗi lăn thẳng xuống đất.”
(1)Quáng gàlà tình trạng bệnh lý ở mắt với biểu hiện nhìn kém vào ban đêm hay trong môi trường thiếu ánh sáng
“À.” Liễu Quỹ Bạch hiểu ra, “Tôi có cầm đèn pin.”
An Hân nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên, ngay cả thanh âm cũng cao hơn, “Học trưởng nhớ ra phải mua cái gì sao?”
Liễu Quý Bạch ngừng lại một chút, mới đáp, “Ừ, tôi đi cùng với cậu.”
“Tốt quá, vậy phiền học trưởng giúp tôi một chút! Kỳ thật tôi cũng không phải không nhìn thấy gì, chỉ là có chút mông lung mà thôi.” An Hân cực kỳ cao hứng, có người giúp đỡ khiến lá gan của cậu cũng lập tức lớn hơn không ít, mở miệng nói chuyện xong liền nhấc chân đi xuống.
Ở đời có cái gọi là vui quá hóa buồn, An Hân đang cao hứng, thậm chí cũng không thèm bước thăm dò nữa, kết quả một bước này thay vì bước lên bậc thang lại giẫm vào khoảng không, lập tức ngã xuống. Đáng thương lực chú ý của Liễu Quý Bạch lúc này đều đang tập trung vào việc mở đèn pin, vừa bị An Hân túm như vậy, căn bản không kịp phản ứng cũng ngã theo luôn.
Trong lúc điện quang hỏa thạch, An Hân kêu thảm thiết một tiếng, tay trái lung tung miễn cưỡng ôm lấy tay vin lan can. Đáng tiếc cậu đã quên tay phải còn đang nắm tay của Liễu Quý Bạch.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, An Hân vừa hơi dừng lại một chút như vậy, Liễu Quý Bạch nháy mắt vượt qua cậu tiếp tục ngã xuống, sau đó anh nghiêng thân mình kéo cả cậu ngã theo, mà tay trái An Hân không chịu nổi, cùng lan can thân mật không tới mấy giây đã bị buộc phải chia tay.
“A!!!” Vẫn là An Hân kêu lên thảm thiết… Thời điểm Liễu Quý Bạch rơi xuống đất trong cổ họng chỉ phát ra một tiếng rên nhỏ.
Hai người không chút trì hoãn ngã thành một đoàn, An Hân trên, Liễu Quý Bạch dưới. Bất quá, mặc dù có Liễu Quý Bạch làm đệm thịt lót bên dưới nhưng mà An Hân vẫn bị ngã đau không ít, bởi vì cái đệm thịt này xương cốt có chút cứng, ngực cũng thực cứng…
Cư nhiên không có thảm lông mềm mại… An Hân che mũi, trong đầu nháy mắt hiện lên ý niệm quỷ dị như vậy, sau đó lập tức áy náy, tuy rằng không nhìn rõ biểu tình của Liễu học trưởng, nhưng mà An Hân mười hai vạn phần hiểu được anh tuyệt đối so với mình đau hơn nhiều… Hơn nữa rất nguy hiểm.
An Hân lập tức xoay người đi đến bên cạnh anh, bởi vì nhìn không rõ chỉ có thể vừa giơ tay lên sờ sờ tìm mặt Liễu Quý Bạch, vừa lo lắng gọi anh, “Liễu học trưởng? Học trưởng? Anh không sao chứ? Anh còn tỉnh không? Anh đừng làm tôi sợ a…”
Liễu Quý Bạch giơ tay lên kịp thời chụp lại móng vuốt của An Hân đang sắp chọt vào mắt mình, rầu rĩ nói, “Không sao.”
An Hân vân có chút không yên lòng, trong tầm nhìn vẫn là một mảnh tối như mực, khiến trong lòng cậu một chút an toàn cũng không có. Lúc này Liễu Quý Bạch lại buông cậu ra, An Hân lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thiếu chút nữa bật khóc, “Học trưởng…”
Bỗng nhiên trên đầu nằng nặng, Liễu Quý Bạch xoa xoa tóc cậu nói, “Xem phim truyền hình nhiều lắm hả?”
An Hân cảm giác mặt mình nhất định là đỏ bừng rồi, nóng đến lợi hại.
Hóa ra Liễu Quý Bạch buông An Hân ra chẳng qua là vì lấy tay chống lại mới có thể ngồi dậy, hơn nữa cũng không thể cứ cầm tay người ta hoài, kết quả lại nghe tiếng An Hân khóc nức nở, Liễu Quý Bạch nhẹ cười lắc lắc đầu, giơ tay lên muốn cầm lấy đèn pin bị rớt có chút xa. Kết quả vừa dùng lực một chút, bỗng nhiên cảm giác bả vai có chút vô lực, làm thế nào cũng không thể với tới chỗ đèn pin được. Trên thực tế thời điểm lúc nãy ngã xuống, hình như bả vai cũng bị đập xuống đất, bất quá may mắn không bị trật khớp, có đau cũng là chuyện bình thường.
Liễu Quý Bạch buộc lòng phải đứng lên bước tới một bước mới lấy được đèn pin, vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy An Hân hai mắt mờ mịt chống tường sờ soạng đi về phía mình, chân mày Liễu Quý Bạch cau lại, cái này mà gọi là chỉ có chút mông lung?
“Học trưởng?”
Liễu Quý Bạch giơ tay qua cầm lấy bàn tay đang vươn tới của cậu, An Hân lập tức an tâm, nhìn anh cười cười xin lỗi nói, “Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi không cẩn thận. Ánh sáng thật sự quá mờ, nhưng mà nếu có ánh sáng của đèn pin thì tuyệt đối không thành vấn đề, học trưởng có thể dẫn tôi đi đến chỗ tay vịn bên cạnh hay không?”
“Cậu muốn đi xuống mua cái gì?” Liễu Quy Bạch kéo An Hân lại gần mình một chút.
“Sao?” An Hân giải thích nói, “Lúc tới đây tôi đã quên mang theo đồ dùng rửa mặt.”
Liễu Quý Bạch không đáp, cũng không di chuyển.
An Hân nhịn không được thúc giục, “Học trưởng? Chúng ta đi thôi?”
Liễu Quý Bạch lại nói, “Bàn chải kem đánh răng mọi thứ đều có đồ mới sẵn, nếu cậu không chê mấy cái khăn mặt có in hoa văn loạn thất bát tao kia, chúng ta không cần xuống lầu nữa.”
“Không chê, tuyệt đối không chê!” An Hân chỉ ước gì không cần đi xuống, hai tầng lầu này khẳng định càng đi càng tối, cho dù có đèn pin chiếu, cậu so với ốc sên tuyệt đối cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu.
“Vậy trở về đi.” Liễu Quý Bạch mở đèn pin, dẫn theo An Hân trở về.
An Hân ngoan ngoãn đi theo Liễu Quý Bạch dẫn đường, bàn tay theo thói quen cũng vươn ra phía trước dò đường, trong đầu lại nghĩ, cái gọi là hoa văn loạn thất bát tao là cái gì?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dụ Dỗ Đại Thần
- Chương 7: Quáng gà