Hôm nay, chuông báo thức vừa mới vang, An Hân đã lập tức mở mắt, trong lòng kích động, trong khoảnh khắc từ hình thức ngáy ngủ chuyển thành hình thức sắc bén.
Sao lại là hình thức sắc bén? Xin nhìn vào động tác của cậu mà phân tích và lý giải…
Lại nói, lúc An Tiểu Thỏ mở hai mắt rõ ràng hoàn toàn không chút buồn ngủ, tựa như có một dòng nước xiết chạy dọc theo l*иg ngực, thúc giục tứ chi bách hài của cậu đều rục rịch bất an, chuông cảnh báo trong lòng mãnh liệt vang lên: Ngao ngao! Nên dậy thôi!! O(*≧▽≦)ツ
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, An Tiểu Thỏ lấy một tư thế cá chép xoay người xinh đẹp đột ngột xốc chăn lên, tâm tình kích động có một sức mạnh thật lớn, thậm chí quăng luôn cả gối ôm hình người đặt bên cạnh ra ngoài (╰ _ ╯).
An Tiểu Thỏ bất chấp việc này, dòng nước xiết trong ngực còn đang thúc đẩy cậu chống lấy thành giường, động thân nhảy xuống, sau đó dùng động tác thỏ con nhảy nhót dễ dàng đáp lên trên dép lê đặt ở cạnh giường. Chân vừa chạm, An Tiểu Thỏ không chút lơi lỏng, hơi ngửa người ra phía sau ngồi trên mép giường, đột nhiên hai tay dùng một động tác không thể tin được lưu loát cởi đồng thời quần lẫn áo ngủ trên người ra, xoay eo cầm lên quần áo vận động để ở bên giường, một lần nữa lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai trên dưới mặc cùng một lúc.
Khi chuông báo thức vang lên tiếng cuối cùng, đã thấy An Tiểu Thỏ tựa như một con bạch dương ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đứng bên giường (╰ _ ╯)╯, quần áo đã mặc xong, trần ai lạc định. Toàn bộ động tác thật sự khiến người ta vừa nhìn liền không thể không ca ngợi, quá sức tuyệt vời~!
Chẳng qua…
→_→ Bạch dương cái gì, kỳ thật còn không bằng nói thẳng ra là con thỏ, có vẻ càng thích hợp hơn ~
Bởi vì An Hân sợ mình không dậy nổi cho nên mới đặt chuông báo thức lúc 6h, An Hân mở cửa ra thành một cái khe nhỏ, thò đầu ra ngoài xem xét, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh nắng chiếu trên ban công, nhóm Tiểu Tiên đang đón Thái Dương… Mới 6h mà thôi, Liễu Quý Bạch hẳn là còn chưa dậy, trong phòng khách an tĩnh đến mức có thể nghe thấy được thanh âm hô hấp của mình.
An Thân thở ra một hơi thật dài, đi dạo một vòng trong phòng khách, có chút chờ mong áp sát vào cửa phòng ngủ của Liễu Quý Bạch nghe ngóng nửa ngày, nhưng không biết có phải là do ván cửa quá dày hay là do Liễu Quý Bạch thật sự chưa dậy, An Hân chẳng nghe được chút thanh âm nào. Càu nhàu trong chốc lát, An Hân mới lê bước trở về phòng của mình, trước khi đóng cửa phòng, cậu lại đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Liễu Quý Bạch thêm một lúc. Đáng tiếc Liễu Quý Bạch vẫn không đi ra, mà ván cửa phòng vẫn không thể bị nhìn thấu.
Nhưng mặc kệ như thế nào, một lúc nữa là có thể chạy bộ buổi sáng với Liễu Quý Bạch, An Hân giơ tay ôm lấy gối ôm in hình Bạch Dược ở trên giường vào trong ngực, cùng nhau ngã lăn ra giường, vẻ mặt hạnh phúc cọ rồi lại cọ.
Trên giường được lót 2 lớp nệm mềm mềm lúc này vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, An Hân ngửi thấy mùi quen thuộc, ôm gối ôm Bạch Dược nằm trên giường lăn qua lăn lại, mơ mơ màng màng cư nhiên lại ngủ mất, loáng thoáng còn mơ thấy mình và Liễu Quý Bạch cười cười nói nói cùng nhau chạy bộ (ˉ﹃ˉ)zzzz…
Liễu Quý Bạch mặc đồ xong, hơn nửa ngày vẫn không nghe tiếng An Hân, gọi thử một tiếng cũng không thấy phản ứng, kết quả vừa mở cửa ra nhìn vào chính là tình cảnh như trên. Liễu Quý Bạch thấy cậu ngủ thật sự rất ngon, vốn nghĩ cậu không đi, nhưng lại nhìn thấy cậu đã mặc đồ thể thao vào rồi, liền đứng ở bên cạnh giường cậu, bắt đầu do dự.
Lúc này An Hân không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên ôm gối ôm Bạch Dược lăn ra bên ngoài một vòng, vừa mơ màng nói: “Tui cũng muốn ăn, tui cũng muốn ăn…”
Liễu Quý Bạch nhìn mà trong lòng kinh hãi, sợ cậu trực tiếp lăn xuống giường liền vội vàng ngồi xổm xuống đón cậu. Nhưng không biết có phải An Hân đã sớm lăn thành thói quen hay không, mặt đưa ra ngoài lại vừa vặn ngừng ở ngay mép giường, tay nhẹ rũ xuống, gối ôm liền rơi vào trong lòng Liễu Quý Bạch. Liễu Quý Bạch kéo gối ôm ra, nhìn thấy cậu nằm như vậy vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Dứt khoát lại gần nhẹ
nhàng ôm lấy cậu vào lòng, dịch vào bên trong một chút.
Kỳ thật An Hân vốn ngủ cũng không sâu, đột nhiên bị người ta nhích một phát liền tỉnh, cậu vừa mở mắt, đã thấy Liễu Quý Bạch đè trên người mình, một tay nắm lấy cổ tay cậu, một tay khác thì ôm eo cậu… Hai người bốn mắt nhìn nhau, tư thế này, An Hân không thể không nghĩ lệch hướng, nhưng mà quá nhanh quá đột ngột, đầu óc cậu lập tức biến thành một bãi bùn, khẩn trương đến mức nói chuyện cũng biến thành nói lắp: “Học, học, học, học trưởng, anh, anh đang, đang… Chúng, chúng, chúng ta không phải muốn đi chạy bộ sao…?”
= =!
Liễu Quý Bạch không dự đoán được An Hân sẽ đột nhiên tỉnh lại, cũng có chút kinh ngạc, nhìn cậu khẩn trương, vội vàng thẳng người đứng lên, nói: “Đúng là muốn đi chạy bộ, nhưng mãi cậu vẫn không đi ra, tôi mới đi vào nhìn xem. Nhìn thấy cậu ngủ say quá, tôi sợ cậu ngã từ trên giường xuống cho nên mới nhích cậu vào trong một chút.”
Rõ ràng là nói sự thật, nhưng Liễu Quý Bạch lại phát giác cách nói chuyện này nghe thế nào cũng thấy như là bản thân nổi lên tà niệm sau đó tìm cớ biện hộ vậy.
Bởi vì An Hân lăn lộn quá dữ dội, đồ thể thao bị chà đạp đến cuốn hết cả lên, lộ ra một mảng bụng nho nhỏ trắng bóc. Thần sắc Liễu Quý Bạch bỗng nhiên có chút quỷ dị, ẩn ẩn như có chút đỏ lên, anh quay đầu sang một bên, khụ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi đi rửa mặt, cậu đã dậy thì ra ngoài đi.”
Nhìn Liễu Quý Bạch đi ra ngoài, trái tim An Hân vẫn còn đập dồn dập không ngừng, vừa rồi… Vừa rồi cậu còn tưởng rằng… (# 。#)
An Hân bình phục tâm tình, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo rồi đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Liễu Quý Bạch ở bên ngoài chờ cậu liền lập tức khôi phực lại khuôn mặt tươi cười tràn ngập chờ mong trước đó. (# ̄▽ ̄#)
Cậu như cơn gió chạy vào WC rửa mặt, sau đó nhảy lưng tưng mang giày vào, lạch bạch đi theo Liễu Quý Bạch đi xuống lầu. Tay trong tay xuống lầu đã trở thành hình thức cố định của hai người, chỉ là Liễu Quý Bạch bên kia vẫn mãi không quên được hình ảnh cái bụng trắng mềm kia, mãi đến khi ra hàng hiên bị gió lạnh thổi một cái, mới rốt cục khôi phục lý trí.
Hôm nay sau khi chạy bộ cùng với Liễu Quý Bạch, nghĩ dù sao hai người đều đã ra ngoài, bọn họ liền quyết định ăn điểm tâm bên ngoài rồi mới trở về. Liễu Quý Bạch thích ăn rau thơm, vừa vặn An Hân lại không ăn. An Hân liền gắp hết rau thơm của mình cho Liễu Quý Bạch, kết quả là mớ rau thơm này đổi trở về một miếng thịt. (# ̄▽ ̄#)
Hôm nay An Hân tựa như sạc đầy điện, Liễu Quý Bạch đi rồi, cậu rốt cục hạ quyết tâm thu cho xong đoạn lời kích cuối cùng của Tiểu Cúc Thỏ kia. Trước đó cậu cũng từng nghe vài đoạn kịch ngắn có đoạn H, nhưng đến chính mình, lại chỉ lo mặt đỏ tai hồng, căn bản không thể nào đọc cho lưu loát được. Cuối cùng tuy rằng miễn cưỡng tranh thủ trước buổi trưa thu được một phần xem như tạm được đem đi giao, nhưng lập tức đã bị Ngũ Thạch Tán đánh trở về nguyên hình, còn bị túm luôn lên YY.
[Ngũ Thạch Tán] độc miệng nói: “Tiểu An Tử, những phần khác căn bản tôi đã đưa cho hậu kỳ sama rồi, nhưng mà đoạn H kia hoàn toàn không được, đó là H đó, không phải A không phải B không phải C lại càng không phải là ABC đâu… Cậu cứ bình tĩnh đọc ra như vậy, bọn này sẽ nghĩ Tiểu Bạch là đang sửa ống nước đó!”
An Hân vẫn không dám nói chuyện trực tiếp trên YY, vì thế vẫn là ra sức gõ chữ.
[An Thần Hoàn]:囧… Sửa ống nước…
[Ngũ Thạch Tán] lại dịu giọng: “Ngoan, phải thu lại toàn bộ.”
[An Thần Hoàn]: (0ˇ_ˇ0.) Hoàn toàn không được sao…
]Ngũ Thạch Tán] kiên quyết nói: “Hoàn toàn không được.”
[An Thần Hoàn]: ┭┮﹏┭┮.
[Ngũ Thạch Tán] nói: “Xoa đầu, ngoan, không bằng hiện tại liền PIA hiện trường một chút đi, tôi nói cảm giác cho cậu biết.”
Sinh nhật của Bạch Dược đại thần càng ngày càng gần, nếu không giao âm khẳng định sẽ khiến tổ kịch làm không kịp. An Hân luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn đáp ứng.
[An Thần Hoàn]: Được rồi…
Tuy rằng đã đáp ứng như vậy, nhưng An Hân vẫn cảm thấy có chút chột dạ, cậu chạy đến phòng khách nhìn một vòng, lúc này mới là qua buổi trưa, mà Bích Lạc Thiên Âm có cung cấp cơm trưa, nên buổi trưa Liễu Quý Bạch thường sẽ không trở về. Hơn nữa lúc này anh hẳn là đã ăn xong rồi, Liễu Quý Bạch trước nay đều không trở về vào buổi trưa, hiện tại khẳng định cũng sẽ không trở về. Mà lúc này đến 6h chiều Liễu Quý Bạch tan tầm còn hơn 5 tiếng, theo lý mà nói hẳn là có thể thu xong rồi.
Bất quá vì suy xét đến vấn đề an toàn, An Hân vẫn gọi điện thoại cho Liễu Quý Bạch.
“Alô? An Hân?”
“Vâng ~” An Hân vui vẻ đáp lại. (*^__^*)
“Có chuyện gì vậy?” Liễu Quý Bạch kỳ quái hỏi, bởi vì An Hân rất ít khi gọi điện thoại cho anh, đặc biệt là lúc đi làm, thậm chí chưa bao giờ gởi tin QQ cho anh, nói là sợ quấy rầy anh làm việc.
An Hân hỏi: “Học trưởng buổi chiều mấy giờ tan tầm?”
“6h, tôi vốn đã nói với cậu rồi mà.” Liễu Quý Bạch vốn định đến phòng kỹ thuật lấy máy tính bản mới được đưa đến, An Hân gọi điện tới anh liền xoay người đi trở lại văn phòng mình.
“Hôm nay có tan tầm sớm không?” An Hân không yên lòng hỏi, “Ý của tôi là khi nào thì anh trở về?”
“Hẳn là cũng giống như bình thường.” Liễu Quý Bạch nói: “Nếu không kẹt xe thì khoảng 6h30 là có thể về đến nhà. Hôm nay không có việc gì, nếu cần mua gì tôi có thể về sớm một chút đón cậu, chúng ta cùng đi mua.”
“Không, không cần, ngày hôm qua anh đã mua rất nhiều đồ ăn về, đủ cho hôm nay rồi.” An Hân vội vàng nói: “Ha ha, vậy tôi không quấy rầy anh. Anh cứ tan tầm bình thường, chậm rãi trở về, tôi nấu sẵn cơm chờ anh.”
Liễu Quý Bạch giật mình, có chút ngọt ngào, “Ừm.” ( ̄ v  ̄)
“Vậy tôi cúp máy nha.”
“Ừm.”
“Buổi tối gặp ~”
“Buổi tối gặp.”
Nghe được thanh âm cúp máy, Liễu Quý Bạch nửa ngày mới tắt điện thoại, nhìn chằm chằm di động nửa ngày, An Hân gọi điện thoại đến đây kỳ thật căn bản không nói bất cứ chuyện gì đáng kể, chẳng lẽ An Hân cũng có ý với anh, bởi vì trưa hôm nay anh không gọi điện thoại cho cậu, cho nên cậu liền tự mình gọi đến? (# ̄ –  ̄#)
Mà bên kia, An Hân cúp điện thoại xong rốt cục cũng an tâm. Nhưng lúc cậu chạy về lên YY mới phát hiện, trong kênh hình như nhiều thêm một mớ người, mà những người này hình như chỉ có vài người là treo nick (*) mà thôi…
(*) Nguyên văn là quải thi, ý là treo nick ở đó, còn người thì không ở.[An Thần Hoàn]: Có người đến à?
[Ngũ Thạch Tán]: “Ớ… Không có, cậu nhìn lầm rồi.”
[An Thần Hoàn]: Hở? Không phải đâu, tôi nhớ rõ vừa rồi giữa nick của chúng ta chỉ có một người, hiện tại đã thành 2…
[Ngũ Thạch Tán]: “… Là tới treo nick thôi, người đã đi rồi.”
[An Thần Hoàn]: Nhưng tôi cảm giác ngoại trừ cái này còn thêm vài cái nữa…
[Ngũ Thạch Tán]: “Khụ… Đều là treo nick đó.”
[An Thần Hoàn]: ~__~ Chúng ta tìm phòng không có người đi? Vạn nhất mấy cô ấy đột nhiên trở lại thì làm sao?
[Ngũ Thạch Tán]: “Sẽ không đâu, cậu chẳng qua là PIA đoạn H kết cục thôi, đâu phải thật sự H đâu, đừng sợ đừng sợ.”
[An Thần Hoàn]: ~__~ Tôi ngại! A, cô xem, lại thêm một người!!
Ngũ Thạch Tán vừa muốn an ủi An Hân rằng thật sự đều là treo nick đó mà thôi, nhưng mà cái tên vừa mới đến rõ ràng không giống như những người khác là nhận được tin tức bên trong mới đến, mà là rảnh rỗi đến đau trứng, vừa vặn thấy nhiều người nên lại đây giúp vui…
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “Nhiều người vậy, có hoạt động sao? Có hoạt động sao? A, tiểu hậu cung nhà tôi cũng ở đây nè.”
[Ngũ Thạch Tán]: “Choáng, Tử Mã đại nhân, sao anh lại tới đây.”
Ngũ Thạch Tán trong lòng yên lặng nói: →_→ Quá không đúng lúc rồi đó!!!
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “Mọi người hôm nay có hoạt động gì sao? Đột nhiên trong nháy mắt có nhiều người đến đây như vậy.”
ORZ, Ngũ Thạch Tán buồn bực, chuyện này không thể nói, An Hân khẳng định sẽ không chịu PIA diễn cho xem.
An Hân phát hiện bản thân thiếu chút nữa đã bị lừa, không khách khí ấn F2 nói: “Thật quá đáng, tôi đã nói nhiều người mà!! Mấy người đều giả thành thi thể lừa gạt tôi!!”
[An Thần Hoàn]: (╯ 皿)╯
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “A? Thanh âm này…”
[Ngũ Thạch Tán]: “Không tệ phải không, nhóm bọn này vừa đào ra để thu âm cho kịch sinh nhật đó.”
[Tử Tiểu Nguyệt Vu] dừng lại, nhìn nhìn tên An Thần Hoàn, đột nhiên có một suy đoán: “An Thần Hoàn?”
An Hân bị điểm danh, nhanh chóng đáp: “Đây!”
Lần này [Tử Tiểu Nguyệt Vu] lập tức nhận ra thanh âm của An Hân, hiểu rõ mà cười nói: “Hừ hừ, quả nhiên.”
An Hân chẳng hiểu ra làm sao.
[An Thần Hoàn]: (⊙_⊙) Cái gì quả nhiên?
Lúc này, Tử Tiểu Nguyệt Vu đột nhiên chat riêng với An Hân.
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Cậu ta gọi nhóc tới?
[An Thần Hoàn]: Hả? Ai?
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Cậu không biết?
[An Thần Hoàn]: Biết cái gì?
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Hắc hắc…
[An Thần Hoàn]:???
[Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Tiểu An Tử ngoan, nhanh chóng đi thu kịch đi (  ̄▽ ̄), tôi có việc đi trước.
Liên hệ với việc Miêu Điều thúc nói đυ.ng mặt học đệ của Liễu Quý Bạch ở công ty trước đó, lần này Tôn Tiếu Vũ rốt cục hoàn toàn hiểu được, anh đắc ý cười rộ lên, mở mic nói trong kênh của nhóm: “Được rồi, chuyện này, tôi trước tiên thông báo một chút, ca hội sinh nhật năm nay Bạch Dược nhất định sẽ tham gia.”
Nói xong, Tôn Tiếu Vũ tháo tai nghe xuống, mang theo nụ cười giả tạo kéo cửa ra, sau đó đi thẳng đến văn phòng Liễu Quý Bạch. Hắc hắc…