Chương 73

Dù gì cũng cô gái trẻ tuổi, không chừng cô nhất thời nóng vội từ chối thiết kế biệt thự cho anh ta. Anh ta cảm thông cho cô, cũng thật lòng muốn giúp cô. “Vâng.” Không khác gì với suy nghĩ của Khương Tuyết Nhu: “Tôi và anh Lương cùng nhau thảo luận chi tiết về bản thiết kế này đi.”

Lương Duy Phong gật đầu, dẫu sao anh ta cũng không phải là người trong nghề, gặp bản vẽ chi chít như này cũng không hiểu lắm.

Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu đứng trước bàn làm việc của anh ta bàn công việc, nhưng góc độ của cô ngược với bản vẽ, không tiện lắm.

Lương Duy Phong chỉ vào bên trái: “Đứng ở đây.

Được sự đồng ý của anh ta, Khương Tuyết Nhu vòng qua bàn làm việc đứng bên trái anh ta, cong lưng chỉ tay vào một chỗ nói: “Tôi sợ không đủ giá sách nên xếp thêm một hàng ở đây...

Lương Duy Phong nhìn ngón tay cô, thon dài thanh mảnh như búp măng. Cô không dựa sát anh ta mà duy trì một khoảng cách nhất định. Nhưng mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc của cô cứ lởn vởn quanh đây.

Người đã lặn lộn trong thương trường như anh ta thì tất nhiên thường xuyên ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên những phụ nữ bên cạnh. Cô gái có được hương thơm tự nhiên từ cơ thể như cô rất ít, mùi hương này khiến lòng anh ta ngứa ngáy.

Anh ta bình tĩnh nhìn cô gái bên cạnh mình, đuôi tóc đen nhánh gọn gàng, mặc chiếc áo len cổ lọ bảo thủ. Nhưng ngũ quan vô cùng tinh tế, đôi mắt trong veo như làn nước.

Tuy rằng mặt mày hơi tiều tụy nhưng vẫn khiến cho đàn ông có cảm giác muốn bảo vệ. "Anh Lương, anh xem tôi sắp xếp thế này vừa ý chưa?" Giọng nói của Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên khiến anh ta tỉnh lại. “Tôi rất vừa lòng, rất tốt."

Lương Duy Phong hơi xấu hổ, vốn dĩ anh ta không nhớ vữa nãy cô nói gì.

Khương Tuyết Nhu không chú ý nhiều như vậy, cô cảm thấy bản thân không thoải mái lắm, có lẽ là cảm lạnh rồi.

Sau đó mất thêm hơn hai mươi phút để thảo luận chi tiết về bản vẽ. Khương Tuyết Nhu luôn cho rằng Lương Duy Phong sẽ muốn sửa chỗ này chỗ kia, dù gì nhà thiết kế không thể luôn đáp ứng được một trăm phần trăm yêu cầu của khách hàng.

Lương Duy Phong chốt lại: “Tôi rất hài lòng, không có bất cứ chỗ nào muốn thay đổi. Cứ làm theo phương án này, ngày mai có thể bắt đầu thi công. “Nhanh như vậy, không cần xem ngày lành hay sao?" “Tôi không tin những thứ này, tôi muốn trang trí xong nhanh nhất có thể để dọn vào ở. Trước mắt tôi sống cùng người nhà, họ luôn giục tôi kết hôn làm tôi không thích lắm.” “Tổng giám đốc Lương vẫn chưa kết hôn?” Khương Tuyết Nhu ngạc nhiên. Lương Duy Phong nhăn mày: “Sao, trông tôi giống người đã kết hôn lắm à?” “Vậy thì không phải, nhưng thấy anh thành công trong sự nghiệp, tính cách thận trọng trưởng thành, tôi tưởng rằng anh đã kết hôn rồi.” “Tôi chưa kết hôn.”

Chỉ bốn chữ nhưng anh ta nói rất rõ ràng rành mạch.

Đồng thời, anh ta cũng quan sát cẩn thận thái độ của Khương Tuyết Nhu. Cô rất bình tĩnh, hầu như không có biểu hiện gì.

Anh cảm thấy Lục Thanh Minh thật sự không có mắt nhìn người. Cô gái này nhất định không phải là người có ham mê phù phiếm và lòng dạ hẹp hòi. “Vậy tôi sẽ đi thông báo với đội trang trí. Ngày mai có thể bắt đầu.” Khương Tuyết Nhu bắt tay với anh ta rồi quay người rời đi.

Sau khi cô rời đi không lâu, Lục Thanh

Minh gọi điện thoại cho Lương Duy Phong. “Chú, chú thật sự đã đồng ý giới thiệu căn biệt thự của bạn mình ở khu Thủy Sinh cho Khải Phong trang trí?” "Không phải mẹ mày mới sáng sớm đã tới quấy rầy tao sao? Nhóc con, mày nói không lại tao thì kêu mẹ mày tới phải không?" Lương Duy Phong bực tức nói: “Lần này là lần cuối cùng, sau này đừng cầu xin tạo chuyện của nhà họ Khương nữa.” “Chú, sao chú lại có thành kiến với nhà họ Khương thế, thật ra... “Nói cho rõ ràng, kết hôn với nhà họ Khương là nhà họ Lục các người, không phải tao.” Anh ta nói xong thì cúp điện thoại. Mỗi lần nhìn Khương Tuyết Nhu thì anh ta càng phản cảm với nhà họ Khương bấy nhiêu. Đều là con gái mà sao lại đối xử bất công như thế.

Sáu giờ chiều.

Sau khi Khương Tuyết Nhu tan làm thì cô đến hiệu thuốc mua thuốc cảm.

Buổi tối, Hoắc Anh Tuấn lại không quay về. Cô ăn cơm tối xong thì dẫn Bunny đi dạo trong sân nhà.

Sau khi Bunny đi mệt rồi thì năm dài trên lan can nhìn đám thanh niên trong khu nhà đang chơi bóng rổ. Một dì cũng đang dắt mèo đi dạo bước qua nhìn Bunny, cười nói: “Mèo của cháu hơn một tháng nữa là sinh rồi.”