Không biết đã ngồi dưới đất bao lâu, bỗng nhiên cửa sắt từ từ mở ra.
Khương Kiều Nhân cầm ô che mưa đi tới chỗ cô, dưới ô là vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Tuyết Nhu, cảm ơn em nha, thiết kế của em đã giúp chị lấy được dự án lần này. Em thực sự rất tài giỏi.”
Khương Tuyết Nhu tức giận giương đôi mắt đỏ như máu nhìn lên.
Khương Kiều Nhân nhìn thấy thế thì bật cười: “Em không cần quá tức giận như vậy, cho dù không có thiết kế của em thì dự án này cũng là của chị thôi. Thanh Minh đã đánh tiếng với cậu của anh ấy từ trước rồi, có lẽ em không biết cậu của anh ấy và hội trưởng Tiêu là bạn tốt của nhau. Tác phẩm của em chỉ giúp chị được danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.”
Cậu… Hoắc Anh Tuấn?
Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy l*иg ngực như móng vuốt sắc bén của dã thú tóm lấy, gần như thở không ra hơi.
Cô đã từng thực sự biết ơn anh vì đã cho cô cơ hội.
Nhưng hóa ra anh đã sắp xếp kết quả từ lâu, vậy tại sao anh còn muốn lừa gạt cô, rõ ràng anh biết cô đã làm việc chăm chỉ như thế nào cho cuộc đấu thầu lần này mà.
Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng cô không thể phân biệt được đó là nước mưa hay là nước mắt.
Khương Kiều Nhân thấy cô càng đau khổ thì tâm trạng lại càng tốt: “Thật đáng tiếc, có lẽ hiện tại mọi người đều đã biết nhân phẩm của em rồi, e là em sẽ không còn chỗ dung thân trong cái giới này nữa rồi. Thật là đáng thương, nhưng mà em cứ yên tâm, chị sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt, còn Khải Phong và Thanh Minh cứ giao cho chị. Thành thật mà nói, hiện tại Thanh Minh hoàn toàn không hề nhìn trúng em. Em có biết không, anh ấy nói rằng dáng vẻ của em lúc phát tờ rơi thật sự rất mất mặt, không xứng với anh ấy. “Khương Kiều Nhân, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với cô chỗ nào hả?”
Sợi dây lý trí gần như bị căng đứt khiến Khương Tuyết Nhu giống như một người mất hết lý trí, trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất, hung hăng dùng sức bóp cổ cô ta.
Khương Kiều Nhân lại không nóng nảy, còn nhìn cô cười một cách kỳ lạ. Khi cô không kịp phản ứng, từ phía sau có một sức mạnh thô bạo kéo cô về phía sau ném vào vũng bùn.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Thanh Minh nhanh chóng kéo Khương Kiều Nhân đứng dậy, sau đó lại nhanh chóng cởϊ áσ khoác khoác lên người cô ta, rồi ôm cô ta vào lòng. “Em không sao, anh mau nhìn Tuyết Nhu xem, hôm nay em ấy đấu thầu thất bại nên không được vui lắm.” Khương Kiều Nhân nép trong vòng tay của Lục Thanh Minh vừa run rẩy vừa nói. “Em còn muốn nói chuyện giúp cô ta sao?”
Lục Thanh Minh nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đất: “Cô nhìn thử xem dáng vẻ của cô bây giờ trông như thế nào, ngay cả chị gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay được, cô thật là độc ác. Tôi thật sự không dám tin tưởng, tại sao trước kia tôi lại thích cô được chứ?”
Tình yêu thanh mai trúc mã dường như đã ầm ầm sụp đổ trong chốc lát.
Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh ta, anh ta bây giờ gần như xa lạ đến mức khó có thể nhận ra: “Đúng vậy, tôi cũng hối hận vì đã từng thích anh, chắc trước đây mắt của tôi bị mù rồi.” “Cô thử nói lại lần nữa xem.” Lục Thanh Minh hoàn toàn bị chọc tức. “Anh không những phá hỏng thể lệ đấu thầu mà còn không biết phân biệt đúng sai.
Khương Tuyết Nhu khàn giọng hét lên: “Dựa vào năng lực của cô ta mà có thể thiết kế ra một bản vẽ như vậy à? Hay là anh đã sớm biết nhưng vẫn dung túng cho cô ta, anh muốn yêu cô ta thì cũng được thôi, nhưng tại sao còn muốn giảm lên tôi để đi lên. Hai người đúng là một đôi nam cặn bã, nữ để tiện mà.” “Cô ăn nói sạch sẽ một chút.” Lục Thanh Minh tức giận giơ tay tát vào mặt cô một cái, khiến thân thể đang lung lay sắp đổ của cô lại ngã xuống mặt đất.
Khuôn mặt đau rát dữ dội, nhưng cũng không bằng sự tan nát đau đớn trong lòng. Là ai đã nói muốn bảo vệ cô cả đời.
Là ai đã nói bản thân không thích Khương Kiều Nhân.
Là ai mới mấy ngày trước còn nói muốn cô đợi anh ta.
Cũng may là cô không đợi, cũng không dám chờ.
Đồng tử của Lục Thanh Minh hơi co rút lại, nhưng nhìn thấy dáng chật vật không chịu nổi của cô, vẫn không nhịn được mà căm hận nói: “Đừng nghĩ mọi người đều bẩn thỉu như cô. Thiết kế này đúng là do Kiều Nhân ngày nào cũng thức đến nửa đêm làm ra. Đúng vậy, cô ấy tuy học muộn, nhưng cô ấy có thiên phủ, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay đều là do cô gieo gió gặt bão, cô nên sớm quay đầu đi, đừng để mọi người đều chán ghét cô.”