Chương 1: Tâm lý vặn vẹo
Trần Hoan Hoan ngồi trước máy tính, mười ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím.
Viết ba chữ đại kết cục, khiến cô thở phào nhẹ nhõm!
Viết kết cục xong gửi cho biên tập của nhà xuất bản, Trần Hoan Hoan mở cửa sổ, châm một điếu thuốc lá!
Trần Hoan Hoan là một tác giả nổi tiếng, năm nay 23 tuổi, bắt đầu viết sách từ lúc trung học, khi tốt nghiệp đại học, đã xuất bản được năm quyển sách, bán ba quyển làm phim.
Ở thành phố H, cô là người có tiếng tăm, có được một số lượng lớn fan trung thành.
Không chỉ như thế, Trần Hoan Hoan còn là đệ nhất mỹ nhân được thành phố H công nhận.
Cao 1m7, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt to ngập nước, cái miệng và cái mũi nhỏ nhắn, lông mày cong cong, lông mi rất dài, cười rộ lên đôi mắt y như trăng rằm!
Da thịt trắng nõn thủy nộn, mái tóc dài tới eo, dáng người càng không cần phải nói, lồi lõm rõ ràng.
Nhưng mà người nào có thể nghĩ tới, cô như vậy, đã từng trải qua thời thơ ấu không may mắn.
Từ lúc cô biết ghi nhớ, mình đã sống trong cô nhi viện, khi đó cô vì tính tính yếu đuối, thường xuyên bị bạn nhỏ khác bắt nạt.
Dần dần cô trở nên tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác, tâm tính chậm rãi xảy ra vặn vẹo.
Năm cô mười lăm tuổi, Trần Hoan Hoan được Cố Cẩm Phong nhận nuôi, mục đích chỉ là muốn tìm bạn chơi cùng với con trai mình.
Không ngờ tới cô không được mẹ nuôi Trương Khả Vân yêu thích, thường xuyên nhân lúc Cố Cẩm Phong không ở nhà bắt nạt cô.
Cuộc sống như vậy mãi đến khi cô xuất bản cuốn sách thứ nhất mới được thay đổi, nhưng khiến cô không ngờ tới chính là, sau khi cô tốt nghiệp đại học, Trương Khả Vân tiến hành bắt cóc cô về mặt đạo đức và ép cô kết hôn với Cố Nhất Minh.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhìn như hòa hợp, nhưng trên thực tế Trần Hoan Hoan hận Trương Khả Vân muốn chết.
Trần Hoan Hoan không thích Cố Nhất Minh, tính tình anh ta yếu đuối thì thôi, chủ yếu anh ta là người không có chủ kiến.
Dụi tắt điếu thuốc lá, tàn thuốc dùng khăn tay bọc thật kỹ, nhai một cái kẹo cao su, Trần Hoan Hoan đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Bảo mẫu đang nấu cơm ở phòng bếp, Trương Khả Vân ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.
“Hoan Hoan.”
“Mẹ, làm sao vậy?”
Ánh mắt Trương Khả Vân nhìn bụng cô, Trần Hoan Hoan mở miệng.
Kết hôn gần một năm, Trần Hoan Hoan vẫn luôn không mang thai, điều này khiến Trương Khả Vân nóng lòng ôm cháu nội có chút nóng vội.
“Hoan Hoan, hôm nào mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra cơ thể một chút, các con đã kết hôn không ngắn, theo lý mà nói nên mang thai rồi…”
Trần Hoan Hoan ồ một tiếng, Trương Khả Vân lải nhải mấy câu, cửa nhà được mở ra.
Người trở về là Cố Nhất Minh, anh ta hơn Trần Hoan Hoan hai tuổi, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng mà tính tính không được người ta khen tặng.
Cố Nhất Minh cao 1m85, toàn thân tràn ngập khí thế thư hương, hình thể gầy ốm, mỗi ngày đều chỉ đi hai nơi, trong nhà đơn vị, ít xã giao bên ngoài.