Người này nếu gia cảnh điều kiện không phải hạng nhất thì chỉ cần dựa vào một gương mặt này cũng đủ để ở trong showbiz hô mưa gọi gió rồi.
Chậu nước rất lớn, chiếm phần lớn không gian phòng khách, nhưng đối với phong cách chung của căn phòng lại rất hài hòa.
Sớm có lời đồn rằng Đoạn Trác Hữu có phòng riêng ở khách sạn Phong Châu, có lẽ chính là nơi này nhỉ?
Chu Y Hàn tò mò đi qua đi, thình lình thấy trong chậu nước có sinh vật đáng sợ đang cắn nuốt một con chuột bạch nhỏ. Một mồm đầy răng nhọn kia rốt cuộc cũng có chỗ dùng đến, chẳng tốn hơi sứa nào vẫn có thể ăn trọn một con chuột bạch nhỏ đang sống sờ sờ.
Một con chuột nhỏ rõ ràng cũng không đủ cho cái con vật đáng sợ kia nhét kẽ răng.
Mấy con chuột bạch khác trong chậu nước chạy trốn tán loạn, song chẳng mấy chốc từng con từng con đều bị nuốt vào bụng.
Cảnh tượng này nói thật đẫm máu cũng không phải, chỉ là Chu Y Hàn không thích lắm.
Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật cơ bản nhất của tự nhiên.
Chu Y Hàn khẽ cau mày, lùi lại phía sau mấy bước, không tiếp tục tò mò nữa.
Đoạn Trác Hữu quay đầu lại liền trông thấy khuôn mặt nhỏ tái mét của Chu Y Hàn.
Anh cho rằng cô bị dọa sợ.
Cô vừa rửa mặt xong, trên tóc vẫn còn dính bọt nước.
Nhưng thật ra Chu Y Hàn cũng không sợ hãi như thế, chỉ là mỗi lần rửa mặt xong, mặt cô liền đặc biệt trắng nõn, nhìn có chút giống dấu hiệu bị bệnh, một lát sau sẽ khôi phục lại vẻ hồng nhuận lúc đầu.
Đoạn Trác Hữu cũng không để ý đến Chu Y Hàn, mà chỉ chỉ bàn trà cách đó không xa, nói: “Đồ của cô.”
Chu Y Hàn nhìn trên bàn trà vậy và thực sự có túi xách, điện thoại và áo khoác ngoài của mình, hai mắt lập tức sáng lên.
Thế kỷ 21 rồi, vật không thể rời bản thân nhất chính là điện thoại.
Mất liên lạc suốt năm tiếng đồng hồ, Chu Y Hàn gấp không chờ nổi mà mở điện thoại ra, thấy trên màn hình chỉ có tin nhắn bạn thân gửi tới.
Một nghệ sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì như cô, lại không được bố mẹ yêu thương, bên cạnh cũng chỉ có một người bạn tri kỷ thân thiết là Chung Ngâm.
Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn, cậu đang đâu thế? 】 Chung Ngâm: 【 Đâu mất rồi? 】 Chung Ngâm: 【 Cậu biết tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không? 】 Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn! Đừng có nói là bị người khác lừa bán đi rồi nhá?
】 Chung Ngâm: 【 Còn tiếp tục không nghe điện thoại, bà đây lập tức báo cảnh sát! 】 Chu Y Hàn lập tức nhắn bình an lại cho Chung Ngâm, không có thời gian giải thích nhiều.
Bên kia, Chung Ngâm trả lời lại ngay lập tức.
Chung Ngâm: 【 Mẹ nó, làm tớ sợ muốn chết! Không sao là tốt rồi! 】 Chung Ngâm: 【 Hiện tại cậu đang ở đâu? 】 Chu Y Hàn: 【 Khách sạn Phong Châu. 】 Chung Ngâm: 【 Tớ ở quán bar ngay cạnh đấy. 】 Chung Ngâm: 【 Phải rồi, buổi tối tớ nhìn thấy Trịnh Cảnh Thước, anh ta ở cùng cậu à? 】 Chu Y Hàn nhìn những chữ Chung Ngâm gửi tới, trong đầu đột nhiên ầm một tiếng.
Chu Y Hàn: 【 Cậu thấy anh ấy ở chỗ nào? 】 Chung Ngâm gửi lại tên địa điểm: 【 Ở quán bar gần đây đó. 】 Chung Ngâm: 【 Nhưng mà, lúc nhìn thấy tớ, rõ ràng anh ta né tránh đi. 】 Chung Ngâm: 【Chắc nghĩ tớ không nhìn thấy anh ta. 】 Chung Ngâm: 【 Rốt cuộc là chuyện gì thế? 】 Chu Y Hàn đột nhiên không biết trả lời lại như thế nào.
Nghĩ đến những lời Đoạn Trác Hữu nói với cô không lâu trước đây, cô chỉ cảm thấy cả người đều tràn đầy khí lạnh.
Chu Y Hàn buông điện thoại xuống, đứng tại chỗ sắp xếp lại suy nghĩ trong chốc lát. Nếu nói lúc trước Chu Y Hàn hoài nghi Trịnh Cảnh Thước 99%, đến giờ đã có thể xác định tất cả chuyện này đều là anh ta làm.
Cuộc gọi quốc tế có thể làm giả, nhưng bạn thân tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn không giả được. Lòng tin của Chu Y Hàn đối với bạn thân Chung Ngâm là 100%.
Chu Y Hàn chậm rãi xoay người, liền thấy Đoạn Trác Hữu đang không hề chớp mắt nhìn mình.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng an toàn, anh vẫn đứng bên cạnh chậu nước bằng thủy tinh như hồi nãy, đôi tay đút trong túi quần.
Chu Y Hàn vô thức nâng khóe môi lên cười cười đối mặt với anh.
Nếu đã diễn trò thì làm tới cùng thôi, ít nhiều cũng phải có tí tinh thần nghề nghiệp chứ.
Đoạn Trác Hữu lại chẳng nể mặt chút nào, lạnh lùng nói: “Đừng cười, cười gì khó coi hơn cả khóc.”
Chu Y Hàn tự thấy không có gì thú vị, mím môi nói: “Vậy anh Đoạn thích kiểu như nào?”
Đoạn Trác Hữu hài hước pha trò: “Với cái trình độ này của cô mà dám ra ngoài quyến rũ đàn ông?”
Tất nhiên Chu Y Hàn không thể thừa nhận trình độ của mình không tốt.
Nói thật cô còn cảm thấy có chút thất bại, cảm xúc trong lòng phức tạp, các loại suy nghĩ đan xen lẫn nhau.