Nhưng dù cho như thế, Chu Y Hàn vẫn muốn có thể dựa vào vai một ai đó. Lập tức lá gan của cô phình to, đưa tay vòng qua cổ Đoạn Trác Hữu, chôn mặt của mình trên bả vai của anh.
Cô không khó chịu sự tồn tại của anh.
Đoạn Trác Hữu vẫn không ngăn cản hành động to gan của Chu Y Hàn, ngược lại vô cùng phối hợp đổi tư thế ôm để cô càng thoải mái hơn Bờ vai của anh rất rộng, cơ thể cũng rất ấm giống như một con gấu to lớn khiến người ta có đầy cảm giác an toàn.
Cũng chính là nơi Chu Y Hàn cần bây giờ.
Chu Y Hàn nhớ tới trước kia, mấy lần trước cô ở chung với Đoạn Trác Hữu thật sự cũng rất thoải mái và hài hòa.
Lần đầu tiên cô tỉnh lại ở trong phòng của anh, anh vẫn không có làm chuyện bậy bạ gì với cô.
Lần thứ hai là khi bộ phim điện ảnh chính thức được chiến ở trên rạ, cô bất ngờ ngã vào trong ngực của anh, anh đưa cô vào bệnh viện. Chu Y Hàn còn mờ mịt nhớ lúc Đoạn Trác Hữu ở bệnh viện còn hút thuốc nhưng anh biết cô không thích mùi thuốc lá nên tự lên sân thượng hút một lúc lâu, đợi gió thổi tan khói thuốc trên người mình rồi mới đi vào.
Lần thứ ba là ở câu lạc bộ Kim Tôn, anh rơi từ trên trời xuống như giẫm chân lên áng mây bảy sắc cầu vồng.
Nói thẳng ra thì Đoạn Trác Hữu khiến Chu Y Hàn có một loại cảm giác chờ mong giả tạo, nhưng cô lại luôn cố gắng cố quên cảm giác này đi.
"Đoạn Trác Hữu." Chu Y Hàn chôn mặt ở trên bả vai anh, hơ thở buồn rầu gọi tên anh.
"Hửm?”
Chu Y Hàn không dám nhìn vào hai mắt của anh, chỉ nói:
"Sao anh lại tới đây? Tìm em có chuyện gì sao?”
Đoạn Trác Hữu cúi đầu nhìn Chu Y Hàn, cười hỏi: "Nhất định có việc thì anh mới có thể tới tìm em sao?”
Chu Y Hàn mở quai hàm mấy lần mới nói: "Tóm lại anh không phải là người rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
"Ừm, em cũng biết à." Anh lười biếng, đáy mắt hiện lên ý cười lấp lánh.
Chu Y Hàn cắn môi, có mấy lời cô rất muốn nói rồi lại biết rõ là quá cố chấp với một kết quả cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Đơn giản cô cũng không hỏi tại sao, xem như một loại giả tạo mà anh dựng lên trong thời gian ngắn ngủn này. Ít nhất, cô cũng không có cảm giác xấu xa gì.
Tính thời gian thì hai người họ đã không liên lạc với nhau hơn nửa tháng rồi, đừng nói là gặp mặt.
Chu Y Hàn cũng không biết làm sao Đoạn Trác Hữu biết chỗ ở của cô, có điều nếu dựa vào thân phận của anh muốn biết một chút thông tin này cũng chẳng phải là việc quá khó khăn gì.
Lúc Chu Y Hàn đang do dự có nên tiếp tục nói nữa không, Đoạn Trác Hữu mở miệng hỏi người trước: "Thế nào, em không hỏi nữa à?”
"Em không muốn hỏi." Chu Y Hàn bĩu môi.
Một tay của Đoạn Trác Hữu đặt sau lưng Chu Y Hàn để bảo vệ, hai người không thể mắt đối mắt với nhau được.
Anh dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa nhẹ môi mềm mại của cô, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người lại chỉ còn hai phẩy mấy milimet.
Nhịp tim của Chu Y Hàn đột ngột tăng nhanh, thấy Đoạn Trác Hữu càng ngày càng gần, cô biết mình lại bị anh thu hút lập tức bất chấp tất cả bắt lại bàn tay đang làm càn của anh, lại chôn mặt mình vào trong l*иg ngực hô hấp vững vàng của anh.
"Chu Y Hàn, sao em lại trốn?" Trong giọng của Đoạn Trác Hữu mang theo ý cười tám phần bất lực mười phần chiều chuộng.
Chu Y Hàn cắn răng, có một cảm giác bị đánh bại.
Rõ ràng cô có thể cởi mở hơn, có thể vì cô có kinh nghiệm ít quá, chỉ có kiến thức viết trên giấy chứ không đủ đi xa hơn, nhưng thực tiễn hành động cũng không phải là khó khăn gì*.
(*ý nguyên câu: nữ chính có thể thuận lý thành chương, thuận nước đẩy thuyền để tiến thêm bước tình cảm với nam chính, nhưng do bả sợ bả không có đủ kinh nghiệm, nên bả không dám. Đoạn cuối: giống câu “hành còn hơn lý”-thực hành dễ hơn học lý thuyết, nếu nữ chính chấp nhận theo hành động của nam chính thì happing ending, hết truyện.)
Tay của anh bị cô cầm lấy, nhưng anh lại nắm lấy tay cô, nhét đầu ngón tay nho nhỏ của cô vào trong khe tay của mình, mười đầu ngón tay của hai người đan vào nhau.
Lúc này hô hấp của Chu Y Hàn hơi ngừng lại, cô không thể hiểu được hành động này có gọi là thân mật hay không.
Không thể không nói vì Đoạn Trác Hữu đến đây nên tâm tình của Chu Y Hàn đã tản đi hơn phần lớn.
Chu Y Hàn không còn rảnh đi đau lòng dằn vặt về những chuyện vặt trong nhà, ngược lại không tự chủ được mà đi phân tích trạng thái và suy nghĩ của Đoạn Trác Hữu.
Đương nhiên cô cũng không tự kỷ nghĩ rằng loại người có thân phận như Đoạn Trác Hữu có cảm tình gì với mình, vì đây là một chuyện thật sự rất khó.
"Đoạn Trác Hữu, anh đừng trêu đùa em nữa." Giọng nói của cô chuyển sang mềm mại, mang theo vài phần yểu điệu.
Đoạn Trác Hữu dùng một tay không nhẹ nhàng vỗ lên gãy của Chu Y Hàn, giọng nói nhàn nhạt khàn khàn: "Em nói anh nghe thử, sao anh phải trêu đùa em?”