Chương 47

Chu Y Hàn đẩy Đoạn Trác Hữu, tiến vào trong một căn phòng.

Cô thật sự có chút lúng túng, lúc cô ở nhà ăn mặt khá là thoải mái và dễ chịu. Cho nên cô không có mặc nội y, chỉ mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn thật mỏng, khiến bộ ngực của cô hầu như lộ ra hết không bỏ sót một thứ nào.

Khi nghe được tiếng chuông cửa cũng không để ý lắm, cứ như vậy mà cà hất cà ngất chạy ra mở cửa lại bị anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ mồn một từng chút trên cơ thể.

Cô về phòng, chuyện đầu tiên chính mặc đồ vào.

Đợi đến khi Chu Y Hàn trở ra mới phát hiện Đoạn Trác Hữu còn đứng ở trước cửa giống như ông thần giữ cửa.

"Sao anh không đi vào?" Chu Y Hàn có chút không tự nhiên hỏi.

Hai tay Đoạn Trác Hữu thẳng tắp khoang ở sau lưng, nghiêng đầu nói: "Em không mời anh vào nhà mà.”

Nhìn dáng vẻ ngỗ ngược của anh, chuyện này rất đương nhiên.

Chu Y Hàn có chút bất ngờ khi anh lại phép tắc đến như vậy, lập tức mời anh vào nhà: "Thế thì, anh vào nhà đi.”

Đoạn Trác Hữu nghe vậy mới bước cặp chân dài cao quý của anh vào trong phòng.

Người ta thì thân cao cưỡi ngựa lớn, chiều cao tới đầu cũng một mét tám sáu nên khi người nào đó vừa bước vào phòng khách, trong phòng khách lại có chút chật chội đi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên hơi kỳ quặc.

Hôm nay, Chu Y Hàn cũng không có lòng diễn kịch ra vẻ xinh đẹp trước mặt Đoạn Trác Hữu, tâm trạng của cô đều hỏng hết, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng rũ xuống.

Sau khi Đoạn Trác Hữu nhìn thấy Chu Y Hàn cách đó không xa thì ngồi vào ghế salông. Lần đầu tiên tới đây, nhưng anh lại không quan tâm hay hiếu kỳ cấu trúc căn nhà này ra làm sao mà chỉ nhìn cô chăm chú.



Chu Y Hàn thay một bộ quần áo, nghiêm túc bao quanh toàn bộ cơ thể thật chặt.

Đoạn Trác Hữu nhàn nhạt cong khóe môi, vẻ mặt cũng xuất hiện chút ý xấu.

Người tới là khách, Chu Y Hàn đành mở miệng: "Anh Đoạn...”

Lời vừa mới đến bên miệng đã thấy ánh mắt sắc bén của Đoạn Trác Hữu giống như anh đang muốn sửa lại cách xưng hô của cô.

Chu Y Hàn hằng giọng, cố trấn an mình nói: "Anh khát không? Em đi rót chút nước cho anh.”

"Không làm phiền em à.”

"Không có phiền.”

Hai người cũng không thể ở chung như đất khô vậy được, dù sao cũng phải tìm một chút chủ đề gì đó để nói chứ.

Chu Y Hàn đang phiền chán lại rót xong một ly nước, đặt trên khay trà bưng ra trước mặt Đoạn Trác Hữu, trong đầu vẫn còn nghĩ nên tìm một chút chuyện gì đó để nói, đợi dữ liệu tới đầu, cô mới thả ly nước xuống, nhưng cổ tay của cô lại bị bàn tay của Đoạn Trác Hữu cầm chặt.

Tiện đà lúc Chu Y Hàn vẫn chưa kịp phản ứng, kéo cả người cô rơi vào trong l*иg ngực của Đoạn Trác Hữu.

Giọng nói của anh truyền đến mang theo âm mờ ám nhàn nhạt: "Em đừng cựa quậy, để anh ôm một chút.”

Chu Y Hàn bị tiếng nói của anh đầu độc, cảm thấy tiếng nói của người này quá cấm dục không đi làm diễn viên l*иg tiếng đúng là tổn thất lớn của ngành l*иg tiếng.

Đoạn Trác Hữu quay người Chu Y Hàn lại, để mặt cô đối mặt với l*иg ngực của mình.



Nhung trong lòng của Chu Y Hàn lại cảm thấy vô cùng quái lạ.

Làm ơn đi, người này đêm hôm khuya khoắt chỉ tới đây vì muốn ôm cô thôi sao?

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Chu Y Hàn không ngốc đến mức một chút kiêng kỵ ấy mà cũng không biết.

Cơ thể cứng ngắc của cô núp ở trong ngực anh, không dám lộn xộn.

Ngực của anh rất ấm áp, trên người còn mang theo hương thơm dễ chịu. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên hai người họ thân mật với nhau, vì thế Chu Y Hàn cũng thích ứng nhanh chóng.

Hai người không nói gì một lúc lâu, trong không khí lại tràn ngập sự nhu mì.

Đoàn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn trong ngực như đang ôm đứa bé, anh vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Tâm trạng của em không tốt sao?”

Chu Y Hàn ngẩng đầu lên, không ngờ Đoạn Trác Hữu có thể đoán được tâm trạng của cô không tốt. Cô ngẩng đầu nhìn đường viền lưu loát dưới cằm, hầu kết khiêu gợi của anh, đột nhiên trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp không tên. Ngoại hình của người này bá đạo như Trương Dương, nhưng cách làm và giải quyết công việc lại rất tôn trọng người khác, lúc anh dùng giọng mềm mại để nói chuyện thật giống như muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất trong thế giới dâng lên trước mặt cô.

"Ừm, tâm trạng của em không vui." Cô ngoan ngoãn nói.

Đoạn Trác Hữu "ừ" khẽ một tiếng, hỏi cô: "Có chuyện gì thế?”

"Em không muốn nói.”

"Không muốn nói thì không nói." Anh không muốn ép buộc cô.

Tuy Chu Y Hàn bị hành động của Đoạn Trác Hữu mê hoặc nhưng cô biết rõ là giọng điệu ấm áp này của anh không chỉ nói cho duy nhất một mình cô.

Cô cũng không hy vọng cao xa khi có người nào đó có thể cảm nhận được cảm giác của mình, cô cũng không muốn tìm ai để tâm sự, vì cô biết trong thế giới này không có ai là thật sự chia sẻ với cô cả.