Chương 46

Chuông điện thoại của Chu Y Hàn vang lên, cô đang nằm trên giường nhìn di động trên tủ đầu giường, trong lòng có linh cảm rất xấu.

Chuông liên tục reo, cô dừng lại và đứng dậy cầm điện thoại.

Nhìn thấy tên của người gọi, sắc mặt của Chu Y Hàn lập tức trầm xuống.

Quả nhiên.

Cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia là một giọng nữ sắc bén: "Chu Y Hàn, tìm được cô thật vất vả.”

"Bà tìm tôi có chuyện gì không?”

"Cô nói xem?" Đầu bên kia nói: "Cô thân là người nhà họ Chu, lần này đã đi nhiều năm như vậy, cô thật sự cho rằng người nhà đều chết hết rồi sao?”

Chu Y Hàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiết Văn Thiến, rốt cuộc bà muốn làm gì?”

"Cũng không có chuyện gì. Vừa hay tôi cũng vừa mới xem bộ phim cô đóng. Con gái lão Chu nhà ta của cuối cùng cũng có tiền đồ rồi, trở thành một ngôi sao lớn rồi." Tiết Văn Thiến khẽ hừ cười một tiếng: "Có phải bây giờ cô đã kiếm được rất nhiều tiền? Vậy thì cô có phải cũng nên lấy một ít tiền để hiếu kính bố mẹ mình chứ nhỉ?”

"Bà nằm mơ đi!”

Chu Y Hàn nói xong nói xong thì cúp điện thoại đồng thời chặn luôn số điện thoại này.

Cô vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ ngồi khoanh chân xếp bằng và để bản thân vào tâm thái thoải mái.

Người khác đều nói gia đình là bến đỗ cuối cùng nhưng đối với Chu Y Hàn mà nói, gia đình trước giờ luôn là cơn ác mộng của cô.

Cô đã sớm quen rồi, nhưng trái tim cô vẫn sẽ không tránh khỏi đau nhói.

Chu Y Hàn muốn tìm Chung Ngâm, muốn vùi mình trong vòng tay của Chung Ngâm, muốn trút nỗi đau trong lòng với cô ấy.

Nhưng hôm nay Chung Ngâm không có ở nhà.

"Bao giờ cậu mới trở lại?" Chu Y Hàn hỏi Chung Ngâm ở đầu bên kia của điện thoại một cách cô đơn.

Chung Ngâm nói: "Tiểu Y Y, hôm nay tớ vẫn đang bận hoạt động ở tuần lễ thời trang quốc tế Bắc Kinh, phải ít nhất là tuần sau tớ mới quay lại được.”



"Tớ nhớ cậu rồi." Chu Y Hàn hít một hơi thật sâu.

Chung Ngâm gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra, cô ấy hỏi: "Mẹ kế của cậu lại tới quấy rối cậu?”

Chu Y Hàn im lặng.

Chung Ngâm chửi một tiếng: "Mẹ kiếp, tớ thực sự muốn chạy đến nhà họ Chu và tát mẹ kế của cậu mấy cái thật mạnh.”

Ngay khi bọn cô đang nói chuyện thì có người gọi Chung Ngâm ở đầu bên kia điện thoại.

Chu Y Hàn biết công việc của Chung Ngâm, lúc cô ấy bận rộn thì bận tới mức chân không chạm đất nên cô không muốn tiếp tục quấy rầy cô ấy nữa. Vì vậy ngữ điệu cô thoải mái nói: "Đúng vậy, lần sau chúng ta bắt cặp tới cho bà ta một trận!”

"Ha ha ha, được!" Chung Ngâm vẫn có chút lo lắng: "Vậy cậu ở nhà một mình được không vậy?”

Chu Y Hàn nói: "Cậu coi tớ là đứa bé 3 tuổi à, đương nhiên là tớ không có vấn đề gì. Cậu bận gì thì bận đi.”

"Ừ ừ, vậy cậu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ nha.”

"Ừ.”

Cúp điện thoại, trong ngôi nhà rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Chu Y Hàn.

Lúc mới thuê căn nhà này, Chung Ngâm vừa ý căn nhà này rất lớn, sau này có bạn bè đến chơi cũng thuận tiện.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới có những lúc cô ấy để Chu Y Hàn ở nhà một mình thì cô sẽ cô đơn đến nhường nào.

Chu Y Hàn cảm thấy hơi khát nên đứng dậy rót một cốc nước để uống, nhưng không may là nước mới chỉ dính vào kẽ răng, cô đi chân trần đã vô tình vấp đầu ngón chân vào cánh cửa, cô đau đến mức co ro trong góc một lúc không nhúc nhích.

Chu Y Hàn như một nhúm nhỏ trong bóng tối, cô không khóc vì đau mà ôm đầu gối của mình, vùi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối.

Cô biết rằng thời gian là liều thuốc giải độc tốt nhất. Con người dù có nhiều lúc vui hay buồn thế nào cũng chỉ cần bình tĩnh và ở một mình một lúc, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Một lúc sau, Chu Y Hàn xoa xoa bàn chân nhỏ của mình rồi lại đứng dậy.

Tụt huyết áp khiến đầu cô choáng váng trong giây lát, cô lơ đễnh nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu.

Chu Y Hàn cầm điện thoại lên, theo thói quen mở ra, lật xem những bức ảnh đẹp, sau đó tiện tay tìm Presumptuous.



Cách đây hai ngày, Presumptuous đã đăng một bộ ảnh, là những ảnh về sân bay thủ đô.

Lúc này, Chu Y Hàn mới thực sự chắc chắn anh thực sự đã đến Trung Quốc.

Thế giới này rộng lớn như vậy, sợi dây liên kết giữa người với người thật mong manh. Dù quen nhau tròn hai năm nhưng bọn họ lại không biết có cơ hội gặp mặt một lần hay không hoặc có thể là cả đời đều không có khả năng gặp mặt. Nhưng giữ liên lạc với nhau như này cũng không hẳn là điều xấu.

Chu Y Hàn gửi tin nhắn cho Presumptuous: 【Tôi muốn biết bờ vai của anh có rộng không, có thể để cho tôi dựa vào một chút được không?】

Sau khi gửi đi, Chu Y Hàn đột nhiên cảm thấy câu nói này quá mập mờ.

Mặc dù cô rất tò mò về anh, nhưng cô biết rất rõ rằng sự tò mò này không hề trộn lẫn với tình yêu nam nữ gì cả, chỉ đơn thuần coi anh là bạn bè.

Vì vậy Chu Y Hàn thu hồi tin nhắn vừa gửi đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa.

Chu Y Hàn vẫn không nhớ bài học vấp phải cánh cửa, cô đi ra mở cửa bằng đôi chân trần.

Thời gian cũng không tính là muộn, mới tám giờ mười lăm.

Chu Y Hàn khó khăn mở cửa, đột nhiên cô nhìn thấy Đoạn Trác Hữu đang đứng ở cửa.

Trông dáng vẻ Đoạn Trác Hữu gió bụi mệt mỏi, giữa hai lông mày là dịu dàng chưa từng thấy.

"Anh, sao anh lại ở đây?" Chu Y Hàn thật sự cảm thấy kỳ quái.

"Sao vậy, anh không thể đến đây sao?”

Nếu cô không mời thì Đoạn Trác Hữu cũng không bất chấp để vào nhà.

Anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ánh mắt trên ngực cô, khẽ cau mày.

Chu Y Hàn nhìn theo tầm mắt của Đoạn Trác Hữu, vì vậy cô vội vàng che ngực: "Lưu manh! Nhìn cái gì mà nhìn!”

Đoạn Trác Hữu bất lực, vươn tay ôm lấy gáy Chu Y Hàn, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng điệu có chút cưng chiều: "Em có ngốc hay không?”