Buổi chiều, Chu Y Hàn đến khách sạn Phong Châu như đã hẹn.
Cô cố ý đến sớm hơn một tiếng, là bởi vì cô rất nhàn rỗi, thứ hai là vì rất để ý.
Hôm nay Chu Y Hàn ăn mặc khá chỉnh tề, mặc một bộ đồ màu trắng, búi tóc hình tròn, thần thái ổn định mà không mất sự vui tươi.
Một lần nữa lại đến đây, nhưng tâm trạng lại khác. So với lúc trước mỗi lần đến đây đều là buổi tối, còn bây giờ là ban ngày.
Khách sạn Phong Châu vào ban ngày là một khung cảnh khác.
Nghĩ đến cảnh tượng rời đi ở khách sạn phong châu tối hôm qua, trong lòng Chu Y Hàn cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô đã cố gắng bỏ qua cảm giác này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Bối An Kỳ vào buổi sáng, tất cả những tình cảm tốt đẹp mà cô tích lũy được dành cho Đoạn Trác Hữu đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Chu Y Hàn không ngờ rằng khi cô bước vào quán cà phê, gần như trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Bối An Kỳ.
Tương tự, Bối An Kỳ cũng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Y Hàn.
Chu Y Hàn khẽ nhíu mày, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng Bối An Kỳ lại trực tiếp gọi tên cô trước mặt mọi người: “Chu Y Hàn!”
Trong quán cà phê yên tĩnh, tiếng hét của Bối An Kỳ nhanh chóng khiến mọi người quay đầu lại. Tuy chỉ có vài bàn khách.
Chu Y Hàn đau lòng nghĩ không thể chọc vào thì trốn cũng không được sao? Cô quay lưng bỏ chạy.
Đúng vậy, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Nhưng điều mà Chu Y Hàn không ngờ là Bối An Kỳ thực sự đuổi theo cô.
“Chu Y Hàn! Cô đứng lại cho tôi! Đồ đàn bà vô liêm sỉ!”
Mặc dù Bối An Kỳ đang đi giày cao gót mười phân, nhưng tư thế của cô ấy như đang đi giày bệt chạy đua.
Chu Y Hàn do dự nửa giây, liền dừng lại.
Bối An Kỳ ở bên kia có chút không thể dừng lại một lúc, đâm trực diện vào Chu Y Hàn.
“Au...”
“Ui da...”
Chu Y Hàn bị đâm ngã xuống đất theo quán tính của Bối An Kỳ, một vết đỏ do móng tay dài của Bối An Kỳ cào vào trên cánh tay.
Bối An Kỳ cũng không khá hơn là bao, cô ấy bị trẹo chân ngồi dưới đất không dậy nổi.
“Chu Y Hàn, cô chạy cái gì! Có phải cô muốn chạy đến tìm anh Trác Hữu không?” Bối An Kỳ ngồi trên mặt đất hỏi.
Chu Y Hàn đi giày bệt, dễ dàng đứng lên, vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên người, vẻ mặt tự hào nói với Bối An Kỳ: “Chị có thể quản được sao?”
“Những gì tôi đã nói với cô có phải đều biến thành gió thoảng bên tai hết rồi không?”
“Chị nói cái gì? Tôi một chữ cũng không nghe thấy!”
Chu Y Hàn nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng lại nhìn thấy Bối An Kỳ đang ngồi dưới đất mang giày cao gót không đứng dậy được, liền thở dài muốn đỡ cô ấy.
Vẻ mặt Bối An Kỳ không vui: “Ai cho cô đυ.ng vào tôi!”
“Chị có muốn đứng dậy không?”
“Chân tôi đau không đứng dậy được!”
“Làm ơn, chẳng lẽ chị không có chút sức lực nào sao?”
Chu Y Hàn không thể kéo Bối An Kỳ nhúc nhích một chút nào, vì vậy cô đơn giản từ bỏ.
Vẻ mặt của Bối An Kỳ như đưa đám trách Chu Y Hàn: "Đều tại cái đồ sao chổi nhà cô! Đều tại cô!”
“Nói đạo lý một chút đi, chị đại, rõ ràng là tại chị muốn đuổi theo tôi!”
“Vậy thì tại sao cô lại đột ngột dừng lại!”
“Là chị đã bảo tôi dừng lại.”
“Sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy!”
Chu Y Hàn nhìn Bối An Kỳ đang ngồi trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy cô ấy khá đáng yêu. Không có khí thế hùng hổ dọa người trong phim truyền hình cung đấu, cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái ngốc bạch ngọt.
Ngay khi Chu Y Hàn chuẩn bị đi tìm người, trước mặt xuất hiện một bóng người.
Theo khí thế lấy núi đè trứng đang tới gần, cùng hơi thở quen thuộc kia, Chu Y Hàn gần như ngay lập tức nghĩ đến một người.
Quả nhiên Chu Y Hàn ngẩng đầu thì thấy Đoạn Trác Hữu đang đứng cách đó không xa.
Hôm nay Đoạn Trác Hữu khó có được thời gian rảnh rỗi, không có màu đen bao quanh, cả người như có nhiều tia nắng.
Bối An Kỳ cũng nhìn thấy Đoạn Trác Hữu ở cách đó không xa, liền hét lên: “Anh Trác Hữu!”
Chu Y Hàn da đầu tê dại mà nhìn một nam một nữ này, cảm giác mình như người ngoài cuộc.
Đoạn Trác Hữu đi tới với vẻ mặt lạnh lùng, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bối An Kỳ vội vàng chỉ vào Chu Y Hàn nói: “Chính là người phụ nữ này đã khiến em bị ngã! Anh Trác Hữu, anh nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ này chưa! Cô ta không phải là một người phụ nữ tốt!”
Đoạn Trác Hữu liếc mắt nhìn Bối An Kỳ đang ngồi dưới đất, sau đó quay đầu nhìn Chu Y Hàn trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Cô nói đi?”
Chu Y Hàn rũ vai, vẻ mặt bất lực: “Cô ấy nói đúng, em thật sự khiến cô ấy bị ngã.”
Kỳ thực không cần nghĩ, Chu Y Hàn đã có thể đoán được cốt truyện kế tiếp.
Có lẽ đại ca trước mặt sẽ bế Bối An Kỳ rời đi, sau đó ném lại một câu: Cô chờ đấy cho ông đây.
Bối An Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Đoạn Trác Hữu cau mày liếc nhìn Bối An Kỳ trên mặt đất một cái, nói: "Đáng đời.”
Bối An Kỳ: “??”
Đoạn Trác Hữu nói xong liền liếc xéo Chu Y Hàn, không nhịn được liền xông lên nắm lấy cổ tay cô.
Thấy vậy, Bối An Kỳ lập tức trề môi: “Anh Trác Hữu! Em là em họ đáng yêu của anh! Sao anh có thể giúp đỡ người phụ nữ khác như thế chứ!”
Chu Y Hàn: “??”