Đang suy nghĩ, bổng chuông cửa vang lên.
Chung Ngâm hỏi: “Ai đấy?”
Chu Y Hàn lắc đầu: “Tớ không biết.”
Cô đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Chu Y Hàn giật mình khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài.
Một người phụ nữ cao gầy, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, dùng khăn quấn chặt người không một khe hở.
“Xin hỏi, cô tìm ai?” Chu Y Hàn hỏi.
Nghe vậy người phụ nữ tháo kính râm xuống và nói: “Tôi là Bối An Kỳ.”
Chu Y Hàn không khỏi kinh ngạc: “Bối, Bối An Kỳ?”
Ở trong nước, Bối An Kỳ là một ngôi sao nữ nổi tiếng. Cô ấy trở thành diễn viên hạng A nhờ đóng bộ phim cung đấu và là một nhân vật hình mẫu trong ngành điện ảnh.
Đương nhiên, Chu Y Hàn cũng theo dõi bộ phim cung đấu kia, không chỉ theo dõi mà còn thường xuyên bắt chước diễn xuất của Bối An Kỳ.
Bối An Kỳ đứng ở ngoài của, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Chu Y Hàn: “Cô chính là Chu Y Hàn?”
Chu Y Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Bối An Kỳ nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Mặc dù không biết đối phương muốn nói chuyện gì với mình, nhưng cô vẫn mời cô ấy vào phòng. Hiếm khi có một ngôi sao lớn như vậy đến tìm cô, điều đầu tiên cô nghĩ đến là bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đầu.
Bối An Kỳ lịch sự gật đầu và tháo khẩu trang khi bước vào trong phòng.
Khi Chung Ngâm nhìn thấy Bối An Kỳ thì cô ấy sửng sốt, ngây người không tin vào mắt mình: “Trời ơi, Bối An Kỳ?”
Sau khi nhìn thấy Chung Ngâm, Bối An Kỳ quay sang hỏi Chu Y Hàn: “Bạn của cô? Chúng ta nói chuyện có tiện không?”
Chu Y Hàn nói: “Không sao, đây là bạn thân của tôi, không phải người ngoài.”
Chung Ngâm nhìn thấy cảnh này, vội vàng nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi còn có việc cần đến thư phòng để xử lý.”
Bối An Kỳ gật đầu.
Bối An Kỳ bỏ mũ, tháo mắt kính, cả người tỏa ánh hào quang. Mái tóc dài gợn sóng bọc trong chiếc khăn choàng cổ, trên người khoác chiếc áo dệt kim mỏng, phía dưới là quần ống rộng, cộng với một đôi giày cao gót mười phân.
Đối lập với cô ấy, trên người Chu Y Hàn đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhỏ nhắn đặc biệt dễ thương.
Chu Y Hàn vội vàng mời Bối An Kỳ ngồi xuống và nói:
“Mời ngồi, cô có muốn uống gì không?”
Bối An Kỳ đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lắc đầu: “Không cần.”
Chu Y Hàn và Chung Ngâm thuê một căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách xem chừng cũng khá rộng rãi.
Nhưng không hiểu vì sao, sau khi Bối An Kỳ ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cả không gian dường như trở nên chật chội hơn nhiều.
Bối An Kỳ nhìn đánh giá phòng khách một chút, sau đó quay sang nhìn Chu Y Hàn.
Chu Y Hàn không hiểu sao khi bị đôi mắt anh đào của Bối An Kỳ nhìn trong lòng cô trở nên lo lắng, có chút hồi hộp.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể gọi chị là chị Bối được không?”
Bối An Kỳ cười nhẹ nhàng nói: “Xét về tuổi tác, tôi cũng không còn nhỏ nữa, làm chị cũng được rồi.”
“Vậy tôi sẽ gọi chị là chị Bối.” Chu Y Hàn không dấu được sự hưng phấn trên gương mặt: “Chị Bối, không biết chị muốn nói chuyện gì với tôi?”
Ngay lúc này, Chu Y Hàn còn ngây thơ tưởng rằng đối phương đột nhiên đến cửa là có kịch bản muốn tìm cô hợp tác. Cô cảm thấy bản thân vô cùng vinh dự khi được Bối An Kỳ nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình đích thân đến nhà.
Nhưng Bối An Kỳ lại nói: “Cô Chu, thủ đoạn của cô cũng thật lợi hại.”
Khi vừa nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt Chu Y Hàn liền đông cứng lại.
Bối An Kỳ nói: “Theo như tôi biết, cô là người phụ nữ đầu tiên tiếp xúc với anh Trác Hữu mà tin tức được đưa lên truyền thông.”
Chu Y Hàn cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe những lời này liền biết hôm nay đối phương đến nhà chỉ sợ là không có ý tốt.
Nhưng thật không ngờ rằng những chuyện bé như hạt vừng lại có thể khiến một ngôi sao hàng đầu như Bối An Kỳ phải đích thân ghé thăm.
Bối An Kỳ bắt chéo chân, hơi nghiêng người về trước và nói với Chu Y Hàn: “Hôm nay tôi tới đây cũng không có việc gì quan trọng, chỉ hi vọng, cô có thể tránh xa anh Đoạn Trác Hữu một chút.”
“Dựa vào cái gì?” Chu Y Hàn vô thức hỏi ngược lại.
Nghe vậy Bối An Kỳ khinh thường lắc đầu: “Cô nghĩ mình xinh đẹp sao? Hay cô nghĩ cô thật sự có thể bám vào Đoạn Trác Hữu?”
“Xin lỗi, cô nghĩ nhiều rồi.”
Bối An Kỳ cười khẽ: “Thành thật mà nói, những thủ đoạn như của cô tôi đã thấy quá nhiều rồi!”
“Chị Bối ngược lại có thể nói cho tôi biết, tôi đã dùng thủ đoạn gì?”
“Tôi đã nghe nói từ lâu, cô là tự đi đến phòng của anh Trác Hữu.”
Chu Y Hàn hơi nhướng mày: “Chị nghe ai nói?”
“Cô không cần quan tâm tôi nghe ai nói. Chỉ cần nói cho tôi biết cô có phải là người ngủ hay không?”
Chu Y Hàn vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị Bối Bối, nghe nói chị nhận được vai nữ chính trong phim cung đấu là bởi vì chị ngủ với nhà sản xuất phải không?”
“Chu Y Hàn! Cô giữ miệng sạch sẽ một chút!”
“Tôi thấy chị rất có kinh nghiệm.” Nếu khách đến thăm đã không có ý tốt vậy thì Chu Y Hàn cũng không tươi cười thiện chí mà tiếp đón, cô đáp lại bằng một nụ cười khinh thường: “Thành thật mà nói, hành động hôm nay của chị làm tôi rất ngạc nhiên.”
Nhưng Bối An Kỳ lại thành thật hỏi cô: “Tại sao cô lại ngạc nhiên như vậy?”
Chu Y Hàn nhịn cười nói: “Vì chút chuyện nhỏ này mà cần chị Bối phải tự mình tìm đến cửa sao? Chị không sợ tôi ghi âm lại lời nói của chị sao? Hiện tại không sợ tôi đánh chị sao?”
“Cô dám!” Bối An Kỳ cười lạnh một tiếng: “Cô có biết từ giờ trở đi, cô sẽ bị toàn bộ làng giải trí căm ghét, sau này sẽ không có ai dám mời cô đóng phim. Bối An Kỳ tôi nói được làm được!”
Chu Y Hàn bình tĩnh nói: “Chị chắc chắn chứ?”
Gương mặt Bối An Kỳ hung dữ, nghiến răng nói: “Nếu không tin, cô cứ thử xem.”
“Được, chúng ta hãy cùng thử xem.” Chu Y Hàn ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bướng bỉnh. Xét về khí thế, cô không có thua Bối An Kỳ chút nào.