Ban đầu Chu Y Hàn còn cố ý giả vờ, nhưng khi tay của Đoạn Trác Hữu bắt đầu làm loạn thì cô không thể bình tĩnh được nữa vội đưa hai tay chống trước ngực của anh, không dám để anh tiến lại gần.
“Đừng!”
“Sợ rồi?”
Chu Y Hàn nuốt nước miếng, thành thật gật đầu.
Nhưng Đoạn Trác Hữu không để ý đến biểu cảm của cô, tiếp tục tiến lại gần Chu Y Hàn, anh giống như con dã thú đi săn đêm, muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Trong tình thế cấp bách, Chu Y Hàn nắm chặt tay, đấm mạnh vào ngực anh hét lớn: “Đoạn Trác Hữu! Đừng!”
Cổ áo Đoạn Trác Hữu hơi mở ra, ánh mắt mang theo ý cười nhìn vào mắt Chu Y Hàn, giọng điệu nhẹ đi vài phần:
“Đồ nhát gan.”
Chu Y Hàn gần như là bỏ chạy, cô đẩy Đoạn Trác Hựu ra, lao nhanh ra khỏi cửa.
Thẳng thắn mà nói, cô thật sự rất nhát gan.
Đoạn Trác Hữu không đuổi theo cô, anh dựa vào sô pha, l*иg ngực phập phồng, du͙© vọиɠ trong mắt vẫn chưa thể tan hết.
Anh đưa tay lên nhìn miếng băng gạt quấn quanh lòng bàn tay, lông mày nhíu lại đầy suy tư.
*****
Từ khách sạn Phong Châu bước ra, Chu Y Hàn giống như cô bé lọ lem vội vàng bỏ chạy khỏi hoàng cung bước lên cỗ xe ngựa vì sợ đến lúc đồng hồ điểm mười hai giờ mọi thứ sẽ biến mất.
Trái tim cô đập loạn nhịp, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời, điều mà trước đây cô chưa từng trải qua.
Chu Y Hàn không hiểu cảm giác này là gì, nhưng giây tiếp theo trong lòng cô lại thoáng hiện lên cảm giác mất mát.
“Cô Chu!” Có người đứng chặn cô lại.
Tài xế của Đoạn Trác Hữu.
Người tài xế nói với Chu Y Hàn: “Anh Đoạn bảo tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Chu Y Hàn vội vàng nói.
Người tài xế tỏ vẻ khó xử: “Cô Chu, xin đừng làm khó những người như chúng tôi.”
Để kiếm sống, đi xin ăn cũng không dễ dàng gì.
Chu Y Hàn cũng không kỳ kèo nữa mà ngồi lên xe Đoạn Trác Hữu.
Quang cảnh đường phố **.
Trên đường trở về, Chu Y Hàn ngồi ở ghế sau xe, trên tay cầm một hộp quà nhỏ bằng nhung.
Người tài xế đã đưa nó cho cô, nói rằng anh Đoạn gửi cho cô.
Chu Y Hàn mở hộp quà bằng nhung ra xem, bên trong là một đôi bông tai tinh xảo.
Đôi bông tai có hình vỏ sò màu sắc tự nhiên, bên ngoài được khảm pha lê. Dưới ánh sáng, những tinh thể pha lê tạo ra những ánh sáng lấp lánh giống như Bắc cực quang, vô cùng xinh đẹp.
Rất lâu sau này, Chu Y Hàn mới biết được đôi bông tai này có tên là Thần hộ mệnh của Bắc cực quang.
*****
Ngày hôm sau, Chu Y Hàn phát hiện được tin tức cô đi khách sạn đã lên hot search.
Trên hot search hiển thị rất nhiều tin tức về ba chữ #Chu Y Hàn#, tay cô run run làm cho điện thoại di động suýt chút nữa là đập vào mặt mình.
Quả nhiên, tối hôm qua lúc cô và Đoạn Trác Hữu cùng đi vào khách sạn Phong Châu thì đã bị người ta chụp lén.
Tiêu đề cũng thật là nổi bật, rất phù hợp với đặc điểm của những tay săn ảnh:《Nghi ngờ Đoạn Trác Hữu và bạn gái Chu Y Hàn cùng nhau đi khách sạn, một đêm xuân》
【Ai có thể nói cho tôi biết Chu Y Hàn là ai?】
【Tuyến 108 nào mua hot search?】
【Chu Y Hàn là ai?】
【Gần đây có đóng một nhân vật nhỏ trong《Như thiêu như đốt》】
Mặc dù có một số người lên hot search, nhưng họ vẫn là những người qua đường.
Chu Y Hàn còn nghĩ rằng cô đang bị hack, nhưng có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều. Sau cùng thậm chí cư dân mạng còn không biết cô là ai.
Hôm nay Chung Ngâm không đi làm, cùng Chu Y Hàn ở nhà nằm trên sô pha, hỏi cô: “Cuối cùng hiện tại là tình huống gì?”
Chu Y Hàn hai tay ôm đầu gối, ánh mắt nghi hoặc nhìn Chung Ngâm hỏi: “Cậu nói xem, Đoạn Trác Hữu đang suy nghĩ như thế nào?”
Chung Ngâm nhíu mày: “Tớ vẫn giữ nguyên ý kiến trước đây, chắc là Đoạn Trác Hữu có hứng thú với cậu.”
Chu Y Hàn bình tĩnh nói: “Chuyện này không thể nào.”
Cô không phải là nữ chính trong chuyện cổ tích, cô biết trên người cô có những gì. Cô và Đoạn Trác Hữu như hai đường thẳng song song, chưa bao giờ có bất kỳ một giao điểm nào, cô không tin trên thế giới này có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Ngày đó, cô bị ngất xỉu nên được đưa đến phòng của Đoạn Trác Hữu, còn mang theo một đôi mắt gấu trúc to tướng trên mặt, nói cô đẹp như thiên thần là điều không thể.
Cho nên Đoạn Trác Hữu đã giúp cô ba lần, anh thực sự có hứng thú với cô sao?
Chung Ngâm nói: “Có lẽ khẩu vị của ông trùm khác người thường?”
“Chuyện này không thể nào.”
“Ông trùm không có ngốc.”
“Dù sao đi nữa, đây không phải là kết quả cậu muốn?”
“Cũng phải.”
Không phải lúc đầu Chu Y Hàn muốn trèo lên cành cao là Đoạn Trác Hữu sao? Bây giờ cô chắc cũng coi như là làm được rồi.
Nhưng điều này đơn giản hơn nhiều so với những gì Chu Y Hàn mong đợi. Đơn giản đến mức khiến cô cảm thấy không chân thực.