Chương 35

Vừa mới nhìn một cái, trong lòng Chu Y Hàn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Thứ cô không nỡ nhìn thấy nhất chính là vết thương. Mặc dù vết thương trong lòng bàn tay của Đoạn Trác Hữu không sâu, nhưng cũng khiến cho người ta trông thấy mà giật mình.

Chu Y Hàn ngẩng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, giống như rất sợ bản thân nặng giọng một chút cũng sẽ khiến cho anh đau, dịu dàng hỏi thăm: "Là bị dao cắt bị thương sao?”

Đoạn Trác Hữu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Không chú ý.”

Chu Y Hàn khẽ thở dài một tiếng, oán trách nhìn thoáng qua Đoạn Hữu Trác, nói: "Bị thương tại sao anh không chịu nói sớm chứ? Lúc nãy ở trên xe phải kịp thời xử lý.”

"Cô biết xử lý không?”

"Tàm tạm." Chu Y Hàm mở hòm thuốc ra, bắt đầu tìm kiếm công cụ xử lý vết thương, không quên nói: "Trước đó, em thường hay xử lý vết thương cho mèo hoang, chó hoang, kinh nghiệm xem như cũng phong phú.”

Đoạn Trác Hữu cười như không cười, nhìn Chu Y Hàn, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy: "Cô xem tôi là con mèo, con chó à?”

"Dĩ nhiên là không phải rồi!" Chu Y Hàn sợ anh không tin, nói: "Tin em, em chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cho anh.”

Cô lầy tăm bông và cồn ra trước, cẩn thận từng chút một lau sạch vết máu ứ đọng trên tay Đoạn Trác Hữu, lấy thêm ô xy già và băng gạc các thứ, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Nhìn kỹ, đôi tay của Đoạn Trác Hữu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, không có chút thịt dư thừa.

Không chỉ có như thế, nếu như so sánh, tay của anh thật sự cũng rất ấm áp, không giống như tay của cô, một năm bốn mùa đều lạnh như băng.

Chu Y Hàn cũng xem như khá khéo tay, những chuyện liên quan đến động tay thì kiểu gì cô cũng sẽ xử lý vô cùng hoàn mỹ.

Cô cúi đầu, nghiêm túc xử lý vết thương trên tay Đoạn Trác Hữu, vừa xử lý vừa nói: "Thật ra, tốt nhất là nên đến bệnh viện xem thử, tiêm mũi uốn ván.”

Đoạn Trác Hữu nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng xùy một tiếng, có vẻ rất khinh thường.

Chu Y Hàn nhìn thấy dáng vẻ hờ hững này của Đoạn Trác Hữu, lại không kiềm chế được, nói chuyện nghiêm túc:



"Em không phải nói đùa đâu. Mặc dù em xử lý vết thương khá hoàn mỹ, nhưng mà mấy ngày nay, tay của anh tuyệt đối không nên đυ.ng nước, đυ.ng nước sẽ dễ bị nhiễm trùng.”

Đoạn Trác Hữu lại nói: "Bây giờ, tôi muốn đi tắm.”

Chu Y Hàn nhìn Đoạn Trác Hữu một cách bất đắc dĩ:

"Muốn tắm cũng không phải không được. Anh bọc một lớp màn bảo vệ lên tay đi.”

"Phiền phức.”

Chu Y Hàn: "Ngại phiền thì đừng tắm nữa.”

"Cô tắm giúp tôi.”

Chu Y Hàn: "Em?”

Có thể nói không muốn không?

Đoạn Trác Hữu nghe vậy, nghiêng người nguy hiểm chống tay lại gần Chu Y Hàn: "Cô nói xem, vết thương trên tay tôi là vì ai mới bị như vậy?”

Chu Y Hàn chột dạ ngừa người trên ghế sa lon, khó chịu đỏ mặt, nói: "Cho dù có nói thế nào đi nữa thì tối nay vẫn phải cảm ơn anh rồi...”

"Thật sao? Vậy cô định cảm ơn như thế nào?”

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Y Hàn nghĩ lại: Người này có tật xấu gì, nhìn anh tuấn tú như vậy mà.

Trong giới giải trí Chu Y Hàn đã gặp qua không ít ngôi sao nam hạng A, nhưng chưa gặp ai giống như Đoạn Trác Hữu không chỉ đẹp trai mà còn khí chất.

Đoạn Trác Hữu hơi cúi người đứng trước mặt Chu Y Hàn, giống như con thú săn mồi đứng trước con mồi.

Chu Y Hàn có chút khẩn trương, hồi hộp nhưng thật ra trong lòng lại nổi lên cảm giác lâng lâng, tê dại.



Đột nhiên cô rất muốn biết, mục đích những lời nói của Đoạn Trác Hữu là gì.

“Anh Đoạn, vậy anh muốn em cảm ơn như thế nào?” Cô vừa nói vừa vươn hai tay ra ôm lấy cổ Đoạn Trác Hữu.

Từ lâu Chu Y Hàn đã muốn thử qua tư thế này, trong các bộ phim thần tượng, nữ chính luôn ôm cổ nam chính như thế này, cảm giác vô cùng thân mật.

Bầu không khí giữa hai người lúc này cũng không tính là quá xấu hổ, Chu Y Hàn thật sự xem mình giống như nữ chính, hơi thở bá đạo của Đoạn Trác Hữu bao bọc lấy người cô, trong không khí tràn ngập hơi thở quyến rũ của anh.

Càng đến gần cảm giác tê dại càng lan truyền nhanh từ tim đến chân tay và toàn bộ cơ thể của cô.

Đúng lúc này, Đoạn Trác Hữu giữ lấy sau gáy của cô, đẩy cô ngã lên sofa.

Chu Y Hàn đang lúng túng, lại nghe Đoạn Hữu Trác nói:

“Để tôi bảo người đưa cô về.”

“Anh Đoạn, anh không cần em giúp anh tắm sao?”

“Cô rất muốn?”

Chu Y Hàn: “......”

Không phải là rất muốn.

Khí thế không thể thua: “Nhưng mà, anh Đoạn, em còn chưa cảm ơn anh.”

Đoạn Trác Hữu có chút mất kiên nhẫn nói: “Chu Y Hàn.”

“Dạ?” Chu Y Hàn ngồi trên sofa, ngước nhìn Đoạn Trác Hữu đứng bên cạnh. Đột nhiên tim cô bị lỡ mất một nhịp, Đoạn Trác Hữu cúi người mang theo hơi thở bá đạo đến gần, cô vô thức hoảng sợ muốn trốn tránh.

“Cô thực sự dám sao?” Đoạn Trác Hữu khàn giọng nói, anh đặt một chân giữa hai chân Chu Y Hàn, lòng bàn tay không bị thương dính chặt vào chiếc váy xếp ly của cô.