Khoảng cách gần như vậy, không khỏi khiến cho Chu Y Hàn nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Đoạn Trác Hữu. Cũng hai tuần trước, tại buổi đấu giá từ thiện ở thành phố Phong.
Vì sự hiện diện của Đoạn Trác Hữu trong buổi đấu giá từ thiện hôm đó, một nhóm tiểu minh tinh đang bàn luận rôm rả ở nơi riêng tư. Tiểu lâu la trong giới đối với Đoạn Trác Hữu người này chỉ nghe thấy tiếng không nhìn thấy người, chỉ riêng Chu Y Hàn nghe được không dưới trăm tin đồn liên quan đến Đoạn Trác Hữu.
Hôm đó, Đoạn Trác Hữu đã chi rất nhiều tiền để mua một bức tranh chữ, quyên góp toàn bộ số tiền cho công trình Hy Vọng. Lúc ấy, Chu Y Hàn tò mò nhìn Đoạn Trác Hữu từ xa giữa những lời đàm tiếu của những người cùng nghề.
Đoạn Trác Hữu ngồi ở vị trí Center rộng rãi, đôi chân thon dài bắt chéo, bẻ đốt ngón tay, thờ ơ gõ lên mặt ghế. Trên người có một loại khí chất cường đạo khó nói rõ ràng, khiến cho người ta trông đã khiếp sợ.
Tiểu minh tinh tuyến 108 và Thái tử gia trong giới giải trí, cách xa vạn dặm.
Vào chính thời điểm này, Chu Y Hàn và Đoạn Trác Hữu cách đó không xa.
Chu Y Hàn cũng rất muốn quyến rũ, nhưng nhìn ông trùm này trước mắt.
Ngũ quan sắc bén như dao của Đoạn Trác Hữu, vẻ mặt bình tĩnh giống như hoàn toàn không quan tâm đến trò vặt vãnh của cô.
Ánh mắt trêu chọc này của anh, là xem thường ý tứ của cô?
Chu Y Hàn cắn răng. Cảnh nhỏ mà thôi, cô phải bình tĩnh đối đáp. Nghĩ đến ánh mắt của mẹ kế độc ác trong nhà, rồi lại nghĩ đến ánh mắt da^ʍ đãng của đạo diễn. So với dáng vẻ của Đoạn Trác Hữu hiển nhiên “đáng yêu” hơn rất nhiều.
Đơn giản, tiếp tục đâm lao phải theo lao thôi.
Chu Y Hàn ngẩng đầu nhìn vết thương trên trán Đoạn Trác Hữu, vẻ mặt thích nhưng giả vờ từ chối: “Anh Đoạn, hình như anh bị thương rồi, em xử lý một chút giúp anh nhé.”
Nói xong, cô định đưa tay ra chạm vào anh.
Đúng như dự đoán, Đoạn Trác Hữu nắm lấy cổ tay cô.
“Vẫn là quản tốt chính mình đi.” Đoạn Trác Hữu hơi rũ mắt nhìn tay cô, bàn tay ẩm ướt dường như có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Chu Y Hàn theo tầm mắt Đoạn Trác Hữu nhìn tay mình, bất giác nhìn thấy gan bàn tay mình có một hàng dấu răng máu thịt bê bết.
Cô nhớ vết thương ở gan bàn tay này đến từ đâu.
Lúc đó ý thức mơ hồ, là cô tự mình cắn chặt vào gan bàn tay, mưu tính giữ tỉnh táo.
Lại thật không ngờ cắn nặng như vậy, rách da tróc thịt, nhìn thấy mà giật mình.
Đoạn Trác Hữu nắm lấy lòng bàn tay to lớn của Chu Y Hàn đột nhiên bắt đầu chậm rãi di chuyển lên trên, sau đó lòng bàn tay áp vào mu bàn tay cô, dùng ngón tay ấn vào vết thương của cô.
“A…” Chu Y Hàn hít sâu một hơi vì đau, đẩy Đoạn Trác Hữu ra.
Người này có phải là biến thái không!
Biết rõ trên tay cô có vết thương, lại dùng sức ấn.
Đau thật sự đau, Chu Y Hàn vừa mới chỉ lo giao chiến với Đoạn Trác Hữu, chịu đựng đau nhức trên người, hiện tại chú ý đến vết thương ở gan bàn tay, dường như cảm giác đau đớn bị khuếch đại không ít.
Đoạn Trác Hữu lùi lại một chút, nhưng cũng thuận tiện mở ngăn kéo tủ ra.
Chu Y Hàn tinh mắt, thế mà nhìn thấy trong ngăn kéo có Iodophor khử trùng và băng cá nhân.
Cô lập tức duỗi tay bị thương của mình ra trước mặt Đoạn Trác Hữu, cố ý nũng nịu nháy mắt: “Anh Đoạn, anh giúp em xử lý vết thương đó?”
Đoạn Trác Hữu ngước mắt lên, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ hung ác: “Cô không có tay?”
Chu Y Hàn phồng má, đối mặt với khó khăn: “Nhưng, tay em bị thương rồi.”
Khớp xương Đoạn Trác Hữu rõ ràng cầm chai Iodophor trong tay nghịch, hình như Iodophor bình thường có giá trị gấp triệu lần.
Cả người anh mặc đồ đen đứng trước mặt Chu Y Hàn, vai rộng eo hẹp, khí chất quý phái lại bá đạo.
Thật ra Chu Y Hàn cũng không ôm hy vọng gì, cũng không cho rằng đối mặt với người đàn ông này để xử lý vết thường cho mình. Nhưng Đoạn Trác Hữu chính là làm như vậy. Anh cúi đầu vặn chai Iodophor, sau khi cho tăm bông vào Iodophor, thế mà anh lại thật sự cúi đầu lau vết thương trên gan bàn tay cho cô.
Chu Y Hàn khẽ giật mình.
Đây, khiến người ta quá khó hiểu rồi.
Đoạn Trác Hữu trong truyền thuyết không không nên có dáng vẻ này.
Không phải nói anh là người thô bạo thành tính sao? Không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì? Nhưng hiện tại lại còn có thể xử lý vết thương cho kẻ đê tiện diêm dúa lòe loẹt xa lạ này như cô?
“Ay…..”
Vết thương được lau bằng thuốc khử trùng Iodophor, Chu Y Hàn run rẩy vì đau.
Thương hoa tiếc ngọc? Không tồn tại.
Cô thu lại suy nghĩ lung tung vừa rồi của mình.
“Nhẹ, nhẹ một chút.”
Chu Y Hàn nhìn vết thương của mình, nhẹ giọng mở miệng cầu xin.
Lúc này không có cố tình làm bộ làm tịch nữa, cảm giác đau đớn ở vết thương dường như rõ ràng hơn những nơi khác.
“Còn biết đau?” Nào ngờ, Đoạn Trác Hữu ngược lại cố ý dùng sức.
“A a a!”
Thật sự rất đau nha ông trùm này!
Chu Y Hàn đau đến mức muốn rút tay mình về. Nhưng vô dụng, Đoạn Trác Hữu lại nắm chặt cô không buông.
Sức mạnh giữa nam và nữ khác xa nhau.
Lúc này, trên mặt Đoạn Trác Hữu tràn đầy sự cương quyết và hung ác. Bộ dáng này của anh, cũng không giống như thật sự muốn xử lý vết thương cho cô, như thể cô là một món đồ chơi vậy, có thể để anh chơi.
Chẳng mấy chốc, Chu Y Hàn cũng không giãy dụa nữa. Cô nhìn sinh vật không rõ ràng lần nữa xuất hiện trên thảm, bất giác co chân lại.
“Đó là cái gì?” Chu Y Hàn vươn tay chỉ sinh vật kia cách đó không xa.
Đoạn Trác Hữu nhìn theo hướng ngón tay Chu Y Hàn, cười nhạo một tiếng: “Giáo viên tiểu học không dạy cô kiến thức cơ bản à?”
Kiến thức cơ bản?