Kể từ thời điểm đó, Chu Y Hàn và Presumptuous đã không nói chuyện được ba tháng.
Chu Y Hàn liếc nhìn những tin nhắn đơn phương mà cô gửi cho anh, tất cả đều chìm xuống đáy biển.
Vì vậy, cô không khỏi bắt đầu có chút buồn lo vô cớ.
Không phải Presumptuous đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?
Không thể trách Chu Y Hàn nghĩ nhiều như vậy, dù sao người này đã ba tháng không online, theo tính cách không sợ chết chạy khắp thiên hạ của anh, Chu Y Hàn đã hỏi anh ở bên ngoài có nguy hiểm không. Câu trả lời là có. Presumptuous cho biết anh đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió sinh tử nhưng anh rất may mắn, lần nào cũng có thể hóa nguy thành an.
Chu Y Hàn thực sự lo lắng cho anh, khuyên anh sau này không nên làm những việc nguy hiểm như vậy nữa. Mọi người không sống trên thế giới này cũng không phải phiêu lưu mới có ý nghĩa. Đôi khi được ngắm một bông hoa lặng lẽ nở cũng rất thú vị.
Lúc này, Chu Y Hàn không nhịn được lại gửi một tin nhắn cho Presumptuous "Xin hỏi, bây giờ anh đang ở đâu? Anh khỏe không?”
Ngay sau khi gửi tin nhắn, WeChat của Chu Y Hàn đã nhận được một số tin tức.
Tin tức được nữ chính Tưởng Thỏa ở cùng một đoàn phim “Sau khi Bạch Thiết Hắc mất trí nhớ” với Chu Y Hàn gửi đến.
Mặc dù cùng một đoàn phim chỉ làm việc trong hai tuần, nhưng Chu Y Hàn và Tưởng Thỏa hoạt bát đã sớm hoà thành một đôi. Hai người trạc tuổi nhau, nhưng Tưởng Thỏa nhiệt tình hơn nhiều so với Chu Y Hàn chậm chạp.
Tưởng Thỏa: "Y Y Y Y! Cậu có ở đó không!”
Tưởng Thỏa: "Tớ biết một bí mật kinh thiên động địa!”
Tưởng Thỏa: "Tớ biết ai là người không muốn cho cậu đóng phim!”
Chu Y Hàn nhìn thấy tin tức, trong lòng run lên, nhanh chóng trả lời Tưởng Thỏa.
Chu Y Hàn: "Tình hình thế nào?”
Chu Y Hàn: "Mau nói!”
Tưởng Thỏa: "Vừa rồi tớ nghe thấy đạo diễn nói chuyện điện thoại với người khác, cậu chắc chắn không thể đoán được đối phương là ai!”
Tưởng Thỏa: "Cậu xong rồi!”
Tưởng Thỏa: "Cậu đã đắc tội một nhân vật lớn!”
Chu Y Hàn: "Tớ đắc tội ai vậy?”
Chu Y Hàn: "Chị gái à, chị mau nói đi!”
Tưởng Thỏa: "Đoạn Trác Hữu!”
Trong một tuần không có công việc, Chu Y Hàn cảm giác bản thân như thiên nga bị chặt mất đôi cánh hoàn toàn, không thể bay đi đâu được.
Cô cũng không quá lo lắng, tranh thủ mấy ngày nay có thể ở nhà, chăm sóc vết thương ở chân một chút. Thay đổi suy nghĩ lạc quan hơn, sau ít nhất một tuần beauty sleep*, vết thương ở chân mới hoàn toàn lành.
*美容觉 (beauty sleep) từ 10h đêm đến 2h sáng hôm sau.
Lúc này là lúc quá trình trao đổi chất diễn ra mạnh mẽ nhất, cũng là lúc điều chỉnh bên trong cơ thể tốt nhất nên chúng ta phải trân trọng khoảng thời gian này và không nên thức khuya.
Làm một nghệ sĩ tuyến 108 tuy rằng không kiếm tiền, nhưng Chu Y Hàn có tính ăn uống đạm bạc*, ít nhiều cũng tiết kiệm được một chút trong mấy năm nay, không đến mức vì một tuần ngưng hoạt động mà cảm thấy lo lắng.
*mô tả cuộc sống giản dị.
Nhưng có câu hoàng đế không vội thái giám vội, Chu Y Hàn không vội, nhưng bạn thân Chung Ngâm lại rất sốt ruột.
Chu Y Hàn thuê chung nhà với Chung Ngâm. Mấy ngày nay, Chung Ngâm thấy Chu Y Hàn ngày nào cũng ngủ như heo, cả người cũng lôi thôi lếch thếch, cuối cùng cũng không nhịn được, đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, kéo Chu Y Hàn lên.
“Đi! Chúng ta đi tìm cái người Đoạn Trác Hữu kia!” Vẻ mặt Chung Ngâm tức giận bất bình.
Chu Y Hàn đeo bịt mắt, mái tóc dài bù xù, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ: “A Ngâm, tớ buồn ngủ quá, đừng làm ồn, được không?”
Chung Ngâm nhíu mày: “Tại sao cậu lại ngủ được vậy?
Cậu còn không có công việc!”
Chu Y Hàn tháo bịt mắt xuống, híp mắt: “Có thể ngày mai sẽ có công việc.”
“Cậu thật sự rất lạc quan!”
Chung Ngâm khoanh tay, dứt khoát ngồi ở trước giường của Chu Y Hàn, thúc giục cô: “Không phải cậu biết phòng ở của Đoạn Trác Hữu sao? Đi tìm anh ta ngay bây giờ.”
“Tìm anh ta làm gì?”
“Là anh ta hại cậu mất việc! Cậu nên đi hỏi ràng đi!”
Chu Y Hàn nghe vậy lại chui vào trong chăn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “A Ngâm, cậu có cảm thấy tớ ở trước mặt Đoạn Trác Hữu giống như một trò cười không?”
“Hả?”
“May tớ nghĩ tớ ít nhiều có hơi khác người một chút trước mặt anh ta, nhưng người ta quay mặt lại, lại khiến cho tớ thất nghiệp. Chuyện này rõ ràng là Đoạn Trác Hữu đang cảnh cáo tớ, không cần tự mình ảo tưởng.”
Chung Ngâm trầm mặc một chút sau khi nghe vậy, vì thế hỏi Chu Y Hàn: “Vậy bây giờ cậu tính làm gì?”
“Thuyền đi thẳng tới cầu là chuyện đương nhiên*.” Chu Y Hàn bình tĩnh nói: “Ban đầu tớ với loại người như anh ta không có liên quan gì với nhau, đoán chừng sau này cũng không có liên quan gì. Sau thời gian dài, người ta cũng đã quên đi chuyện này.”
*船到桥头自然直 Mọi chuyện đều có cách xoay chuyển.