Chương 23

“Cho nên, cậu bị ép ngủ mà không được chạm vào cơ bụng của Đoạn Trác Hữu?”

Chu Y Hàn cau mày khi nghe được lời này, cảm thấy câu này quái quái: “Tớ nói rõ trước, đơn giản chỉ là ngủ một giấc, ở giữa còn có vĩ tuyến 38 đặc biệt ngăn cách tớ.”

“Vĩ tuyến 38? Ha ha ha ha, Chu Y Hàn, cậu đúng là một nhân tài!” Chung Ngâm cười nghiêng ngả.

“Có gì mà đáng cười?” Chu Y Hàn nghiêm túc: “Thật ra tớ nghi ngờ Đoạn Trác Hữu không có cơ bụng gì, cho nên mới không cho tớ đυ.ng vào.”

Chung Ngâm càng cười lớn hơn.

Nhưng Chung Ngâm phải đính chính một chút với Chu Y Hàn: “Chắc chắn Đoạn Trác Hữu có cơ bụng!”

Sắc mặt Chu Y Hàn trắng bệch: “Cậu nhìn thấy rồi?”

“Ngốc ạ, với tư cách là một nhà thiết kế thời trang, tớ đã tiếp xúc với bao nhiêu người mẫu nam rồi? Không ngoa khi nói rằng ngay cả khi họ mặc quần áo vào, chỉ nhìn thoáng qua thôi tớ cũng có thể nhìn ra dáng người của đối phương như thế nào.” Vẻ mặt của Chung Ngâm khẳng định: “Đoạn Trác Hữu cao thế này. Không có vấn đề gì với việc trở thành một người mẫu, dáng người cũng chuẩn cmnr.”

“Ồ.”

Thật ra Chu Y Hàn cũng không đặc biệt quan tâm đến việc Đoạn Trác Hữu có cơ bụng hay không, bởi vì cô còn nhiều chuyện chiếm cứ suy nghĩ hơn.

Hôm nay Chu Y Hàn lại thất nghiệp.

Rõ ràng là ngày hôm qua, cô vẫn đang liều chết liều sống quay phim và đóng vai nữ hai, nhưng sáng sớm hôm nay cô lại được thông báo rằng cô không cần đến đoàn phim.

Đó là một bộ web drama có tên “Sau khi Bạch Thiết Hắc mất trí nhớ”, tuy web drama này là sản xuất nhỏ kinh phí thấp, nhưng vì là vai nữ phụ độc ác mà Chu Y Hàn rất vất vả mới lấy được, cảnh quay cũng không ít nên cô trân trọng nó rất nhiều.



Ngay trước buổi chiếu chính thức của bộ phim “Như thiêu như đốt” vào ngày hôm qua, Chu Y Hàn còn đang ở đoàn phim đóng một cảnh quay rơi xuống nước, được cả đoàn khen ngợi về sự chuyên nghiệp.

Chu Y Hàn nghĩ mãi cũng không ra, chỉ qua một đêm mà thôi, thời tiết làm sao có thể thay đổi hoàn toàn.

Cũng không biết mình đã xúc phạm đến loại thần tiên nào.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chu Y Hàn, Chung Ngâm cũng không hihi haha nữa.

Buổi sáng, Chung Ngâm đến bệnh viện đón Chu Y Hàn, không thể không nói, giấy tờ của bệnh viện tư thật sự rất đáng sợ. Một người như bọn họ mà nằm viện một đêm cũng đã gần một tháng lương rồi.

Lúc ấy Chung Ngâm không nhịn được lẩm bẩm: "Đoạn Trác Hữu này cũng thật là. Anh ta đưa cậu đến bệnh viện tư nhân, còn không giúp cậu giải quyết xong giấy tờ đã biến mất.”

Chu Y Hàn không để tâm, dù sao người ta cũng không phải của cô, vậy tại sao cô lại yêu cầu anh thanh toán hóa đơn.

Sau khi trở về, Chu Y Hàn làm một cái tổ nhỏ trên sô pha, trong lòng tràn đầy tâm sự.

Chung Ngâm khuyên Chu Y Hàn: “Không sao đâu, dù sao bây giờ “Như thiêu như đốt” đã được công chiếu, cậu nhất định sẽ được nhiều đạo diễn hoặc nhà sản xuất để mắt tới hơn!”

Không phải Chu Y Hàn đang rối rắm vì chuyện này mà là nghĩ trăm lần cũng không hiểu: “Tại sao đang êm đẹp lại không cho tớ đóng phim? Rõ ràng là mọi người đều có ý kiến tốt với tớ. Hôm qua, đạo diễn còn khen tớ, thật là vô lý.”

Chung Ngâm chỉ là một nhà thiết kế quần áo nhỏ, đối với những gì mà Chu Y Hàn gặp phải cũng là thương mà không giúp gì được. Chỉ có thể sờ sờ cái đầu nhỏ của cô an ủi: “Có lẽ sẽ có cơ hội tốt hơn đang chờ cậu ở phía trước, đừng nản lòng!”

Chu Y Hàn không nản lòng, vì cô đã quen với việc đó.

Không phải là cô chưa từng bị thay đổi vai diễn giữa chừng, lúc đầu cô cũng phẫn nộ hỏi những người có liên quan tại sao. Sau đó, cô nhận ra rằng cô không thể thay đổi được gì cả, vì vậy hỏi cũng vô dụng.

Tạm thời không có công việc, cũng vui khi được thư giãn.



Chu Y Hàn lấy điện thoại di động bấm vào một ứng dụng mạng xã hội cần phải trèo tường.

Trên phần mềm xã hội này, các blogger lớn chia sẻ ảnh hàng ngày, v.v... Khi không có việc gì, Chu Y Hàn thích lên để xem những bức ảnh đẹp, sau đó sưu tầm một số biểu tượng cảm xúc điêu khắc cát để trôi qua thời gian.

“Presumptuous đã không cập nhật ảnh trong ba tháng.”

Chu Y Hàn lẩm bẩm.

Chung Ngâm hỏi: “Cái gì?”

"Tớ theo dõi một blogger nước ngoài.” Chu Y Hàn trả lời.

Chung Ngâm gật đầu, thấy đã là buổi trưa, cô ấy hỏi Chu Y Hàn: "Gọi cơm hộp à?”

Chu Y Hàn nói: “Chờ tớ đi nấu cơm.”

“Thôi đi, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu không muốn ăn cơm hộp, hôm nay tớ đành cố xuống bếp nấu mì cho cậu thế nào?”

Chu Y Hàn lộ vẻ kinh ngạc: “Thật sao? Cậu có thể nấu ăn?”

“Cái này thì có gì khó? Mở túi mì gói ra và cho mì gói vào.”

“...”

Chu Y Hàn vui mừng khôn xiết, cầm điện thoại tiếp tục lướt Presumptuous, nói với Chung Ngâm: “Vậy thì gọi cơm hộp đi.”