Chương 21

Chu Y Hàn lo giải thích cho mình, nói tiếp: “Lúc ấy ánh đèn trên phim trường quá mờ, em không có thấy ở dưới chân, có người cố ý muốn ngáng đường nên em mới không cẩn thận té.”

Đoạn Trác Hữu ôm cánh tay nằm ở trên giường, không nhẹ không nặng đáp một tiếng: “Ừm, tôi không mù.”

“Hả???”

Chu Y Hàn mở to mắt nhìn Đoạn Trác Hữu như chuông đồng.

Đoạn Trác Hữu không quan tâm Chu Y Hàn đang nhìn mình chằm chằm, anh chỉ lo nhắm mắt, hình như thật sự đang rất buồn ngủ.

Chu Y Hàn cũng không lại làm phiền anh nữa, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi đầy dấu chấm hỏi.

Cho nên lúc ấy ở dưới ánh đèn mờ mịt của phim trường, Đoạn Trác Hữu không chỉ thấy được cô bị người ta cố ý ngáng cho ngã, mà còn thấy họ cố ý nói tại cô tự nhào vào l*иg ngực anh sao?

Chắc vậy rồi.

Anh là ông trùm, anh nói cái gì cũng đúng hết.

Chu Y Hàn nhắm mắt lại, cô lười phải đi suy nghĩ lại chuyện này, cũng chuẩn bị ngủ.

Tuy cô đã cố gắng xem nhẹ sự hiện diện của Đoạn Trác Hữu bên cạnh mình, nhưng vẫn cảm giác có cái gì đó quái quái. Chu Y Hàn không phải chưa từng nằm chung chăn gối của những người khác, nhưng tất cả họ đều là nữ giới.

Lúc ở trong đoàn phim, cô cũng hay nằm một giường với nữ diễn viên hay chơi thân trong tổ xem truyền hình hay chơi gì đó, trừ việc này ra thì lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm Chu Y Hàn luôn thích tìm bạn thân Chung Ngâm của mình, hai người nằm chung một giường có thể nói luyên thuyên truyện trên trời dưới đất cả đêm.

Đây cũng là lần đầu tiên, có một người khác giới nằm bên cạnh Chu Y Hàn.

Trong xương tủy, thật ra Chu Y Hàn là một người rất bảo thủ. Khi hẹn hò với TRịnh Cảnh Thước một thát, chuyện tình cảm họ tiến triển gần nhất cũng chỉ là nắm tay và ôm ấp. Lần đó hẹn hò, lúc Trịnh Cảnh Thước muốn tiến thêm một bước nữa đến hôn môi, nhưng Chu Y Hàn vẫn lùi bước.

Nụ hôn đầu đời của cô còn giữa, thật sự không có chuẩn bị tâm lý.

Nghĩ đến Trịnh Cảnh Thước, Chu Y Hàn lại mở mắt ra.



Cô nghiêng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, gọi khẽ tên anh:

“Anh Đoạn, anh ngủ rồi sao?”

Đoạn Trác Hữu mở mắt, hơi nhíu mày nhìn vào mắt Chu Y hàn.

Chu Y Hàn nghiêng người tới, một bàn tay dán lên gò má, cong thân mình đến gần Đoạn Trác Hữu, giống như dáng vẻ một con chim nhỏ nép vào người, nói: “Anh Đoạn, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào lúc nào không?

Đoạn Trác Hữu không trả lời, thậm chí trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Chu Y Hàn nhìn thế nghĩ rằng anh không có nhớ, nên nhắc nhở anh: “Khoảng hơn một tuần trước, lúc đó Trịnh Cảnh Thước đưa em tới gặp anh.”

Lúc này Đoạn Trác Hữu mơi nhếch khóe môi cười không rõ suy nghĩ: "Cô muốn nói cái gì?”

Nghĩ đến lầ đó gặp mặt không thể tính là rất vui vẻ. Chu Y Hàn có thể cảm nhận rõ sự thiếu kiên nhẫn trên mặt của Đoạn Trác Hữu, có thể người bạn trai Trịnh Cảnh Thước kia của cô đã lôi kéo cô vào vòng nịnh bợ lúc trước.

Buổi tối ngày hôm nay, Trịnh Cảnh Thước cũng khiến Chu Y Hàn thấy rất khó chịu, hết lần này đến lần khác anh ta liên tục đẩy Chu Y Hàn ra trước mặt Đoạn Trác Hữu, còn nói với cô rằng: "Đây là ông trùm trong thế giới giải trí của bọn em, thân thiết với anh ta một chút cũng có thừa chỗ nào.”

Chu Y Hàn không hiểu việc giao tiếp, đặc biệt là khi thấy biểu cảm lạnh như băng trên gương mặt của Đoạn Trác Hữu, cô càng không muốn tiến lên nịnh bợ.

Có thể vì Trịnh Cảnh Thước lại kéo Chu Y Hàn đẩy về trước mặt Đoạn Trác Hữu.

Lúc đó, trên tay Chu Y Hàn còn bưng một chén rượu, may mắn Đoạn Trác Hữu linh cảm nhạy bén lùi về phía sau nếu không ly rượu đỏ kia đã đổ hết trên người của anh rồi.

Chu Y Hàn liên tục xin lỗi Đoạn Trác Hữu, nhưng đối phương chẳng thèm để ý đến cô.

"Nhắc mới nhớ, lần đó gặp mặt cũng không vui vẻ mấy.”

Chu Y Hàn chột dạ nói.



Đoạn Trác Hữu nghe thế khẽ xì một tiếng, trong hơi thở lộ ra sự xem thường nồng đậm.

Anh vẫn như trước giữ tư thế người sống chớ lại gần nằm trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp lên người.

Chu Y Hàn nói: "Em đã chia tay với Trịnh Cảnh Thước rồi.”

"Ừm." Vẻ mặt của Đoạn Trác Hữu giống như tôi đã biết.

Chu Y Hàn giải thích: "Anh Đoạn, xin anh tin em, buổi tối ngày hôm ấy em bị người ta hãm hại thật.”

"Cô nói mình bị bạn trai cũ hãm hại sao?

Chu Y Hàn dùng vẻ mặt vô tội, gật đầu như giã tỏi: "Thật đấy!”

"Tôi không thấy hứng thú với chuyện của hai người.”

"... À.”

"Còn chuyện gì nữa không?”

"Không có.”

"Ngậm miệng lại, ngủ.”

"... A.”

Chu Y Hàn lại nhắm mắt lại lần thứ hai.

Cô cảm giác như Đoạn Trác Hữu thật rất buồn ngủ, vì thế thái độ của anh mới thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nếu như anh muốn ngủ đàng hoàng, cô cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt. Hai người cứ nước giếng không phạm nước sông, không thể nào tốt hơn.