Kỳ thật thì xấu hay không xấu, Chu Y Hàn cũng hoàn toàn không để tâm đến cái nhìn của Đoạn Trác Hữu, nhưng vẫn cần phải giả bộ. Hình xăm ở mắt cá chân có hình một bông hoa, vết sẹo dài là cuống, ở giữa bông hoa có một chút màu đỏ.
Ký ức về vết sẹo ở mắt cá chân này đối với Chu Y Hàn vô cùng không tốt đẹp, cô còn nhớ rõ năm đó bị em kế của mình đẩy cắm đầu xuống bồn hoa. Khi đó, đầu của cô không bị dập, nhưng mắt cá chân của cô bị xây xước bởi một hòn đá sắc cạnh bồn hoa.
Điều trớ trêu hơn cả là việc Chu Y Hàn bị thương lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, mẹ kế và cha ruột cũng theo đó mà đến, đứa em kế còn làm bộ làm tịch mà ngồi dưới đất khóc lớn chỉ vào Chu Y Hàn cũng đang ngã trên mặt đất vừa ăn cướp vừa la làng.
Vết thương ở chân và vết máu đỏ tươi không làm Chu Y Hàn khóc, nhưng việc bố cô lại chỉ trích cô mà không nghe lời giải thích đã khiến cô rơi nước mắt vì ấm ức.
Khi cô đến bệnh viện, bác sĩ hoàn toàn không tiêm thuốc tê cho Chu Y Hàn, kim và chỉ trực tiếp xuyên qua mắt cá chân của cô từng chút từng chút một.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Y Hàn thực sự lộ ra một chút đau lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô Đoạn Trác Hữu khẽ cau mày.
Chu Y Hàn lập tức thu lại cảm xúc, lại là vẻ mặt ngoan ngoãn đầy ý cười nhìn Đoạn Trác Hữu: “Anh Đoạn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nghe vậy, Đoạn Trác Hữu nhéo nhéo mắt cá chân bị thương của Chu Y Hàn.
"Đau!” Chu Y Hàn cố ý khẽ sẵng giọng.
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một bệnh viện tư nhân ở thành phố Phong.
Chu Y Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Cô biết bệnh viện tư nhân này, mặc dù không phải bệnh viện công, nhưng cũng có chứng nhận top ba. Không chỉ như vậy, có rất nhiều người bệnh đến đây để khám bệnh từ các thành phố khác.
Bệnh viện tư nhân có dịch vụ tốt, trang thiết bị đầy đủ nhưng tương ứng thì giá khám chữa bệnh sẽ cao hơn.
Nghe nói ở đây thường có những người nổi tiếng đến sinh con, chỉ riêng chi phí cho những ca sinh thường tự nhiên đã lên đến hàng trăm nghìn.
Có tiền hay không lại là chuyện khác, muốn lấy số ở đây thường phải xếp hàng trước vài ngày hoặc là vài tuần.
Chu Y Hàn rất ngạc nhiên khi Đoạn Trác Hữu đã đưa cô đến bệnh viện mà không nói một lời.
Tình hình này là như thế nào?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng trách cô suy nghĩ lung tung.
Xe dừng lại, Đoạn Trác Hữu vỗ vỗ hai chân của Chu Y Hàn vẫn để trên đùi mình, nói: “Xuống xe.”
Chu Y Hàn phồng má nháy mắt: “Nhưng mà, chân của em đau.”
“Vì vậy?”
“Anh Đoạn, anh bế em được không?”
Sắc mặt của Đoạn Trác Hữu đột nhiên biến sắc như gió lạnh mùa đông.
Chu Y Hàn thu chân lại, yếu ớt nói: “Không sao, kỳ thực em có thể tự mình đi bộ.”
Chân cô lại bước lên tấm thảm mềm, lề mà lề mề mở cửa xe nhưng không tìm được chỗ để mở.
Xin lỗi, thật sự đây là lần đầu tiên cô đi loại xe hạng sang này, thật sự rất xấu hổ.
Chu Y Hàn đang quay lưng về phía Đoạn Trác Hữu suy nghĩ, Đoạn Trác Hữu đã xuống xe đi vòng về phía đầu của cô.
Cửa xe chậm rãi bị người mở ra, Chu Y Hàn ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn Đoạn Trác Hữu. Cô đang định xuống xe thì thấy Đoạn Trác Hữu cúi người.
Chu Y Hàn dừng lại một chút.
Đoạn Trác Hữu không nói lời nào, trực tiếp bế cô lên.
Khoảnh khắc khi Đoạn Trác Hữu bế cô, trái tim của Chu Y Hàn lệch vài nhịp.
Sau mấy năm đóng phim, Chu Y Hàn không bao giờ được bế kiểu công chúa khi ở trên phim trường, thậm chí từ nhỏ đến lớn ngoài bố thì Đoạn Trác Hữu là người đàn ông đầu tiên bế cô. Nhất thời Chu Y Hàn quên mất việc giả vờ nũng nịu trước mặt Đoạn Trác Hữu, ngược lại còn lộ ra một chút ngượng ngùng.
Ở một mức độ nào đó, chính Đoạn Trác Hữu là người đã cho Chu Y Hàn dũng khí leo lên.
Sau khi anh hết lần này đến lần khác cho phép cô hành động táo bạo, cô càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, cậy sủng mà kiêu.
Đoạn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn đi vào bệnh viện, còn ân cần nhắc nhở: “Có truyền thông.”
Chu Y Hàn sửng sốt: “Ở chỗ nào?”
“Thế nào? Cô còn muốn cho người khác chụp ảnh?” Giọng điệu Đoạn Trác Hữu lạnh lùng.
Chu Y Hàn: Thật không dám giấu giếm! Đúng vậy! Quá muốn cho người ta chụp!
Đoạn Trác Hữu vẫn tiếp tục bước đi: “Vùi mặt vào trong ngực tôi.”
Chu Y Hàn chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cô cẩn thận vùi mặt vào trong ngực của Đoạn Trác Hữu, không thể nhìn thấy ánh sáng.
Mùi trên người anh vẫn như đêm đó, thoang thoảng hương tuyết tùng, hương vị không nồng nhưng tạo cho người ta cảm giác yên tâm.