Khi Chu Y Hàn nói, cuối cùng Đoạn Trác Hữu cũng hướng ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ về phía cô.
Chu Y Hàn mỉm cười nói với anh: "Cảm ơn anh.”
Đoạn Trác Hữu khẽ nhướng mày: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Vẻ mặt của Chu Y Hàn ngoan ngoãn: “Cảm ơn vì đã không làm em xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.”
Sắc mặt Đoạn Trác Hữu dường như ẩn chứa một tia sắc bén, anh nhẹ giọng nói: “Đừng khách sáo.”
Chu Y Hàn - người đã chuẩn bị rất nhiều lời nói: “?”
Chỉ như vậy?
Không đúng, Đoạn Trác Hữu này có phải dễ nói chuyện quá rồi hay không?
Dù sao cũng nên mắng cô một câu không biết xấu hổ chứ?
Đã như vậy thì không thể trách Chu Y Hàn cô được một tấc lại một tiếng thêm một thước.
Chu Y Hàn cố ý đưa tay sờ mắt cá chân, sau đó cố ý làm ra vẻ quyến rũ mà thở hổn hển nói: “Ui... Đau quá.”
Đoạn Trác Hữu lười biếng dựa vào chỗ ngồi của mình, vô cùng hứng thú nhìn Chu Y Hàn: "Đau ở chỗ nào?”
Chu Y Hàn nói: “Chân em rất đau, chắc là vừa rồi không cẩn thận bị trẹo chân rồi.”
Cô ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Đoạn Trác Hữu “Anh Đoạn, anh có thể giúp em xem một chút được không?”
Ánh mắt Đoạn Trác Hữu rơi vào trên mặt Chu Y Hàn, giọng nói khàn khàn: "Cô muốn cho tôi xem cái gì?”
Chu Y Hàn cắn môi, bất chấp tất cả nhấc chân trái của mình đặt lên trên đùi Đoạn Trác Hữu.
Theo động tác của cô, chiếc váy vốn dĩ không dài đã vén lên đến đùi. Cô biết mình đang mặc quần legging phía dưới, không sợ sẽ bị lộ ra ngoài, cho nên không kiêng nể gì.
Đoạn Trác Hữu nhướng mày nhìn hành động táo bạo của Chu Y Hàn, nhưng cũng không ngăn cản.
Anh nhìn xuống đùi cô đang đặt trên bàn chân của mình, móng tay của cô được cắt tỉa tròn trịa và tinh xảo, chúng được phủ một lớp sơn móng tay màu hồng dịu dàng với những lớp bóng mịn.
Da dẻ Chu Y Hàn trắng nõn, chân thẳng tắp thon dài, lòng bàn chân tuy có lấm tấm một chút tro bụi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bàn chân của cô rất nhỏ, rõ ràng cô cao một mét sáu lăm nhưng chân cô chỉ có ba mươi sáu phân. Bàn chân nhỏ bé cong nhẹ các ngón chân khiến chúng trông càng nhỏ hơn.
Lúc này, trong lòng Chu Y Hàn thấp thỏm không thể nào tả xiết.
Cô không chắc Đoạn Trác Hữu sẽ phản ứng như thế nào, cô thậm chí đã sẵn sàng bị ném ra khỏi xe.
Chết thì chết đi, dù sao cũng làm cô được nổi bật, không lỗ.
Nhưng không ngờ Chu Y Hàn nhìn thấy Đoạn Trác Hữu lấy ra một chiếc khăn lông màu trắng tinh từ trong ngăn tối trên tay vịn. Sau đó, anh dùng một tay siết chặt mắt cá chân của cô, tay kia dùng khăn lau vết bẩn trên lòng bàn chân của cô.
Chu Y Hàn: ?
Thế mà còn có loại dịch vụ như thế này?
Nhưng vì ông chủ không ngại giúp cô lau chân nên cô chỉ cần nhấc chân còn lại lên đặt trên đùi của Đoạn Trác Hữu.
Ánh mắt Đoạn Trác Hữu lạnh lùng: "Cô làm gì vậy?”
Chu Y Hàn nháy mắt với anh: “Cái chân này cũng bẩn.”
Đoạn Trác Hữu cười lạnh một tiếng: "Thật sự muốn tôi đây lau chân sao?”
Chu Y Hàn phồng má vươn tay về phía anh: “Vậy đưa khăn cho em, em sẽ tự lau.”
Đoạn Trác Hữu ngược lại không cho.
Khớp xương rõ ràng của anh cầm khăn lông và lau bàn chân còn lại của cô.
Theo góc độ của Chu Y Hàn, độ công sườn mặt của Đoạn Trác Hữu rất sắc nét và hoàn hảo. Trên mặt anh không hề lộ ra vẻ sốt ruột, hốc mắt sâu và khóe mắt dài hẹp, đáng lẽ phải là khuôn mặt sắc bén, nhưng ngược lại dưới ánh đèn cam ấm áp lại có chút dịu dàng.
Nhất thời, trong lòng Chu Y Hàn hơi hơi xúc động.
Cũng không biết có phải ở trong cái vòng này đã lâu rồi, sự dịu dàng đối với người khác sẽ luôn tăng lên gấp bội lần, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đoạn Trác Hữu làm điều này hoàn toàn vì thói quen sạch sẽ của anh. Nhìn bàn chân nhỏ đã được lau sạch sẽ của Chu Y Hàn, anh nhướng mày hài lòng.
Trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra một hình xăm trên mắt cá chân của cô.
Màu sắc của hình xăm này không phải là màu đen truyền thống mà là màu trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhận ra. Sở dĩ Đoạn Trác Hữu lại chú ý tới là vì có một nét tô điểm màu đỏ ở trung tâm của hình xăm này.
Là một bông hoa.
Thấy Đoạn Trác Hữu nhìn hình xăm trên mắt cá chân phải của mình, Chu Y Hàn giải thích: “Lúc nhỏ em bị thương, bị ngã và phải khâu mười mũi. Vì có vết sẹo nên em đi xăm một cái hình.”
Khi Đoạn Trác Hữu nghe những lời này, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chu Y Hàn hỏi anh: “Hình xăm này có đẹp không?”
“Xấu.”
"Ồ.” Khóe mắt cô hơi rũ xuống, hơi cụp mắt xuống liền vô cùng nhuần nhuyễn mà bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, cô đã học được chiêu này khi quay bộ phim “Như thiêu như đốt.”