Dù Đau Vẫn Yêu Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyện tình yêu buồn man mác giữa nhân vật nữ chính và một chàng trai đã từng là người tình của cô. Cô và hắn đã chấm dứt tình cảm nên hắn đành ngậm ngùi mà chịu đ …
Xem Thêm

"Nhưng Hạ tiểu thư, cô có nghĩ tới không?" Anh nhìn thẳng cô. "Tôi chính là một 'người đàn ông’."

Cô nhướng mày. "Vậy thì thế nào?"

"Mặc kệ là quan hệ thế nào, một người đàn ông ở chung với một cô gái, nhất định sẽ rước lấy lời nói xấu, hơn nữa cô cũng không thể bảo đảm ngày nào đó tôi không mất trí, biến thành một con sói chứ?"

Anh ý vị sâu xa nhắc nhở cô, không ngờ lại nghe cô cười, tiếng cười giòn tang như hạt mưa đánh vào cửa sổ.

"Chu tiên sinh, xem ra tôi còn tin tưởng nhân cách của anh hơn cả anh!" Cô cười cười cảm thán, khiến nhịp tim của anh không khỏi loạn lên.

"Cô. . . . Thật tin tưởng tôi?"

"Uh, tôi tin tưởng anh."

Cô trả lời không chút do dự giống như một dây cung thép, nhéo nhéo ngực anh.

"Chẳng qua tôi càng tin lực lưởng của tiền bạc hơn." Cô bổ sung, đôi mắt sáng lóe lên ánh sáng ác ý. "Tôi tin số tiền đó, sẽ đủ bồi thường nửa năm cấm dục của anh."

Bồi thường nửa năm cấm dục của anh?

Anh cảm thấy kinh ngạc vì cách nói này của cô, cô lại hiểu lầm vẻ mặt phức tạp của anh, nụ cười càng lạnh.

"Không phải anh cho rằng trong nửa năm tới anh còn cơ hội đến gần cô gái nào khác chứ? Đừng quên anh bị tôi mua hết tất cả thời gian đó."

Nói cách khác, sẽ không cho anh bất kỳ thời gian nào để tranh thủ sao?

Chu Tại Vũ không biết mình nên cười hay nên ảo não, tình huống này thật sự hoang đường.

"Cho nên, anh rốt cuộc có chịu chấp nhận những điều kiện này không?" Cô chất vấn như người gây sự.

Anh cười nhạt một tiếng, lấy bút máy từ túi áo vest ra, không chần chờ ký tên đồng ý.

Cô nhìn chằm chằm động tác ký tên của anh, thật giống như trong khoảng thời gian ngắn không thể tin được anh lại sảng khoái như thế.

Ký tên xong, anh đưa hợp đồng lại cho cô, lưu loát đứng dậy. "Tôi phải bắt đầu làm việc."

Làm việc?

Hạ Hải Âm sững sờ, nhìn anh lấy một dụng cụ màu đen từ trong túi xách ra, tỉ mỉ kiểm tra đo lường bên trong nhà, dù là khe hở nhỏ bé nhất cũng không bỏ qua.

"Đang làm gì?" Cô hỏi.

"Xem có người gắn thứ gì bậy bạ không." Anh giải thích.

Cô nhăn mày. "Không phải tôi nói cảnh sát kiểm tra rồi sao? Không có lắp máy nghe lén cũng không có camera không chân."

Anh không lên tiếng, kiên trì tự quét qua một lần mới chịu.

Cô nhún nhún vai, không để ý đến anh nữa, đi về phía phòng bếp kiểu mở, lấy nước rau quả ra, rót hai ly nước rau quả.

Anh quét xem trong nhà xong, không phát hiện dị trạng, còn cô đang uống nước rau quả, chỉ chỉ một cái ly khác trên quầy bar.

"Ly kia cho anh."

Cái gì đây? Chu Tại Vũ liếc mắt nhìn chất lỏng có màu như bị mốc trong ly thủy tinh, khẽ cau mày.

Vẻ ghét bỏ của anh làm cô mỉm cười. "Yên tâm đi, không có độc. Là nước rau quả. Rất tốt cho sức khỏe."

"Cám ơn cô, tôi không cần." Anh không muốn uống loại nước có màu sắc khả nghi này. "Tối cô ăn cái gì?" Đã gần tám giờ, cũng nên dùng cơm.

"Sau sáu giờ tối tôi không ăn nữa." Cô lạnh nhạt nói. "Trong tủ lạnh chỉ có thịt ức gà, nếu anh không thích ăn, đầu hẻm có siêu thị, anh có thể ra mua thức ăn, cũng có thể gọi đồ ăn mua ngoài."

"Cả buổi tối cô chỉ uống ly nước rau quả này?" Anh không đồng ý vặn lông mày. "Vậy làm sao đủ? Dù không có khẩu vị, ít nhiều cũng phải ăn gì đó."

"Ta nói, sáu giờ tối về sau không ăn uống."

"Tại sao? Giảm cân sao?"

Cô không trả lời.

Anh quan sát thân hình thon thả của cô, quá thon thả rồi, căn bản gầy đến không có mấy lượng thịt. "Cô như thế không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều chút."

"Tôi có ăn hay không không thuộc phạm vi của anh, anh không cần quản nhiều." Cô cay cú nói, nặng nề bỏ ly thủy tinh xuống, xoay người rời đi.

"Cô đi đâu vậy?" Anh trực giác hỏi tới.

Cô ngoái đầu trừng anh. "Tôi ở nhà này, muốn làm cái gì, đi nơi nào, cũng không có nghĩa vụ báo cáo với anh."

Thật cay cú!

Anh đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp cao ngạo của cô, trong lòng bỗng dưng có tâm tình khác thường nào dâng lên, giống như là bất đắc dĩ, lại có mấy phần khổ sở.

"Hạ Hải Âm, em muốn anh ở bên cạnh là vì trừng phạt anh à?" Anh lẩm bẩm nói nhỏ, lấy ly nước rau quả màu sắc quỷ dị trên quầy bar đến, hồi lâu, anh hít sâu một cái, nâng ly đưa lên miệng, nuốt xuống, buồn nôn.

Thật. . . . Cực kỳ khó uống!

Anh bội phục nghị lực của cô.

Nói không ăn thì không ăn, anh theo bên cạnh cô một tuần lễ, chưa từng thấy cô ăn gì sau sáu giờ tối, bữa sáng chỉ cắt lát trái cây thêm cháo ngũ cốc, buổi trưa là thịt ức gà trộn xà lách, bữa tối cũng là thịt ức gà trộn xà lách, cô ăn không ngán, anh nhìn cũng ngán.

Có lúc hành trình quá nhiều, không kịp ăn tối trước sáu giờ. Cô chỉ ăn mấy miếng bánh bích quy vị sô đa nhỏ, uống vài ly nước rau quả bổ túc dạ dày thôi.

Rõ ràng chiều rộng không hơn cây gậy trúc bao nhiêu, có cần ăn uống điều độ vậy không? Anh thật sự nhìn không được, cũng hoài nghi cô có đủ thể lực sống qua hành trình bận rộn thế không.

Vì dẫn dụ cô ăn nhiều hơn, có mấy buổi tối anh cố ý tổ chức ăn uống ở nhà, chuẩn bị một bàn thức ăn đủ sắc hương vị.

Người bình thường ngửi được mùi thơm của thức ăn, sớm không chịu nổi, ít nhất cũng nên hiển lộ ra biểu tình thèm thuồng, nhưng anh quan sát hồi lâu, cô lại không chút dao động.

Không thể nào. Chẳng lẽ cô thật không đói bụng chút nào?

Tối hôm đó, Chu Tại Vũ nướng hải sản với Macaroni bằng lò nướng, hầm một nồi canh bí đỏ, còn mua một hộp bánh kem dâu tây, anh biết những thứ này đều là thức ăn cô thích trước kia.

Cô đứng bên cửa sổ sát đất ở phòng khách kéo Violin, còn anh an vị ở bên cạnh bàn ăn, vừa ăn cơm, vừa nhìn cô chằm chằm, thuận tiện chú ý ngoài cửa sổ có động tĩnh khác thường hay không.

Cô luyện tập một giờ, tựa hồ hơi phiền não, để Violin xuống.

"Mệt mỏi à?" Anh tốt bụng hỏi. "Có muốn ăn chút gì hay không?"

Cô quay đầu lại, không vui liếc anh một cái. "Anh cố ý sao?"

"Cái gì?" Anh giả bộ vô tội.

"Tại sao hỏi tôi có ăn hay không? Anh biết rõ tôi không thể ăn!"

"Tại sao ‘ không thể ’? Nơi này không ai giám thị cô, cô muốn ăn thì ăn, tôi bảo đảm sẽ không nói với người đại diện hoặc phụ tá của cô."

"Anh cho là bọn họ ép tôi ăn uống điều độ sao?"

"Vậy là ai bức cô?"

"Không ai ép tôi!" Cô tức giận. "Là tôi tự nguyện."

"Tôi không hiểu, cô không mập, cần gì ăn uống điều độ?" Nói xong, anh cố ý múc một muỗng Macaroni đầy đưa vào trong miệng, còn tỏ vẻ ăn ngấu ăn nghiến.

Cô lạnh lẽo trừng anh. "Tôi có ăn hay không thuộc về phạm vi công việc của anh sao?"

"Không phải."

"Vậy anh cần gì xen vào việc của người khác?"

"Coi như là tán gẫu thôi." Anh chẳng hề để ý phất phất muỗng. "Hai ta không thể im lặng cả tối chứ."

"Tôi không biết anh lại thích nói chuyện vậy." Cô trào phúng.

Chu Tại Vũ tự giễu nhếch môi. Có lẽ anh bình thường tương đối ít nói, nhưng bây giờ, anh không nén được kích động khuyên cô ăn cơm.

Hạ Hải Âm ngắm nhìn nụ cười giễu cợt của anh, tâm tình dao động, ánh mắt chợt lóe. "Ngày mai phải quay quảng cáo."

Đây là giải thích sao?

Anh tò mò. "Bởi vì quay quảng cáo, cho nên phải ăn uống điều độ?"

"Nếu không lên ống kính sẽ khó coi."

Khó coi cỡ nào? Anh không tin.

Cô thấy anh hoài nghi. "Lên ống kính rất dễ dàng lộ vẻ mập, mặt xem ra tròn hơn bình thường rất nhiều."

"Cho nên mới có nhiều nữ minh tinh tích cực ăn uống điều độ, khiến mình gầy thành một chú chim nhỏ?" Anh xem thường. "Cô không cần phải vậy chứ? Cô cũng đâu phải dựa vào sắc đẹp để ăn cơm."

Thêm Bình Luận