Dù Đau Vẫn Yêu Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyện tình yêu buồn man mác giữa nhân vật nữ chính và một chàng trai đã từng là người tình của cô. Cô và hắn đã chấm dứt tình cảm nên hắn đành ngậm ngùi mà chịu đ …
Xem Thêm

Anh sắp tức nổ. "Hạ Hải Âm, cô đừng náo loạn!"

Cô làm bộ không có chú ý tới cơn giận của anh, còn õng ẹo làm dáng với anh. "Tôi đội cái này có đẹp không?"

Đó là bộ tóc giả quăn nhuộm highlight màu vàng kim, cô đội lên đầu, khuôn mặt cô có vẻ hết sức tinh xảo khéo léo, như búp bê nước ngoài.

Anh gạt tóc giả ra. "Xấu hổ chết mất! Trở về với tôi!" Không nói lời gì kéo tay của cô.

"Xấu xí? Anh nói tôi xấu xí?" Cô không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, tự ái của thiếu nữ bị thương, không muốn nghe lời anh nói, dùng sức muốn hất anh ra.

Cô càng giãy giụa, anh càng nắm chặt tay cô, cô quá tức giận, miệng mạnh mẽ cắn.

"Này! Cô ——" anh thấy cổ tay bị đau, nhìn qua lại thấy dấu răng của cô. "Con nhỏ này! Sao lại không thể nói lý thế?"

"Tôi không thể nói lý thì sao?" Cô làm ngoáo ộp với anh, xoay người bỏ chạy.

Một chạy, một đuổi theo, hai người đều không phát hiện bọn họ thành một bức phong cảnh hoạt bát trong mắt người đi đường, rất thích hợp mùa hè này.

Dù sao anh cũng là đàn ông, kinh nghiệm truy tìm tung tích phong phú, rất nhanh đã bắt được cô gái bướng bỉnh, cô chạy không kịp, bị người đi đường đẩy một cái, mắt cá chân liền trật.

"A, thật là đau. . . ." Cô nhẹ giọng hô.

"Xem đi, đã bảo cô đừng giỡn." Anh tức giận trợn trắng mắt, không chút đồng tình.

Cô hận hận trừng mắt nhìn anh.

Anh ngồi xổm người xuống, ngó thương thế ở khớp xương mắt cá chân của cô, kiểm tra xem sao.

"Thật là đau!" Cô kêu lên. "Anh cố ý sao?"

Nhìn có vẻ thật bị trật rồi. Anh không để ý sự tức giận của cô, bế cô lên.

"Này!" Cô kinh sợ. "Anh làm cái gì?"

"Còn có thể làm cái gì? Ẵm cô lên xe." Anh thoải mái ôm cô, giống như ôm một túi bông mềm nhũn, sau đó rất không dịu dàng ném cô vào buồng xe. "Chờ ở đây, không cho phép nhúc nhích!"

Tâm thần cô hơi không tập trung, còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong sự khϊếp sợ vì lần đầu tiên trong đời được khác phái ẵm kiểu công chúa ngoài đường phố, anh đi mua về một bọc đá vụn, dùng khăn tay bọc mấy cục, cởi giày xăng-̣đan của cô xuống, đè túi chườm đá lạnh lên mắt cá chân của cô.

"Tiêu sưng trước, lát nữa trở về lại bôi thuốc." Anh vừa giải thích, vừa dùng hai ngón tay xảo diệu dùng sức xoa bóp.

Cô nhẹ nhàng run rẩy, bén nhạy cảm nhận được ngón tay của anh để lại nhiệt độ trên da thịt ở mắt cá chân của cô, khi nhìn anh thì mới giật mình cảm thấy sống mũi anh rất thẳng, thật mê người, giống như pho tượng mỹ nam Hy Lạp cổ đại.

"Tốt lắm, tôi tự làm." Cô vội vã thu hồi mủi chân trắng noãn, gương mặt nổi lên hai đóa kiều diễm đỏ ửng.

Cô đang xấu hổ sao? Cô gái chuyên vênh mặt hất hàm sai khiến này cũng sẽ xấu hổ?

Chu Tại Vũ ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy không khí lướt qua một cảm giác khác thường, ngón tay mới vừa mơn trớn mắt cá chân thiếu nữ cũng nóng, anh rét, vội vàng định thần lại.

"Hôm nay mua đủ rồi chứ? Tôi đưa cô về nhé?"

"Ừ."

Từ đó về sau, thanh niên và thiếu nữ liền để ý lẫn nhau.

Bọn họ thường xuyên theo dõi đối phương, tầm mắt lơ đãng giao nhau thì sẽ gặp cố làm như không có việc gì dời đi chỗ khác, sau đó ở lúc đối phương không để ý, lại trở về trên người đối phương.

Ở trong mắt cô, anh là chàng trai rất hay bướng bỉnh tức giận.

Trong mắt anh, cô lại là cô gái rất bốc đồng.

Cô cảm thấy mình ghét anh, anh cũng cho là mình không thích cô, bọn họ đều chưa từng lường trước tình yêu sẽ im ắng phủ xuống.

Nhưng tình yêu muốn tới, thì bất kỳ cánh cửa khép chặt nào cũng không ngăn nổi.

Mùa hè đó, liên tục nóng chừng mấy ngày, nóng đến lòng người cũng nôn nóng, sau đó trời cao giống như uống lộn thuốc, sau một buổi trưa nóng bức, thì không hề báo trước hâ xuống một cơn mưa, làm phương xa vang lên tiếng sấm.

Mưa thật tuyệt!

Hạ Hải Âm thích trời mưa, thích các loại thanh âm trong mưa, mưa gõ cửa sổ, gõ lá rụng, leng keng leng keng, giống như một bài hòa âm tự nhiên.

Cô lao ra ngoài phòng, đi tới bể bơi trong sân sau, nhắm mắt lại, lắng nghe mưa vang và tiếng sấm, phổ lên những nốt nhạc phì hợp trong lòng.

Khi Chu Tại Vũ từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì cô đang khiêu vũ, nhảy điệu nhảy clacke của người Di-Gant, tiết tấu phối hợp tiếng mưa.

Cô gái này điên rồi sao?

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng nhảy múa trong mưa của cô, phản ứng đầu tiên chính là muốn kéo cô về phòng, tránh cho cô làm hư thân thể.

Nhưng chỉ chốc lát, anh liền thay đổi ý nghĩ, kỹ thuật nhảy của cô quá thành thục, quá tự nhiên, quá thoải mái vui vẻ, cô thật thích hợp nhảy trong mưa, giống như đây là chuyện cô nên làm từ lúc sinh ra.

Cô khiêu vũ ở trong mưa, cũng khiêu vũ trong lòng anh, mủi chân lơ đãng giẫm, làm nguội lạnh trái tim của anh từng chút, anh động lòng rồi, mềm mại rồi, một khắc kia, anh cảm thấy mình không có nhịp tim, không nghe được tiếng tim đập của mình.

Mà cô còn ngại ít, buổi tối vài ngày sau, cô lại biểu diễn một bài violin ở trong bữa tiệc tranh cử, đó là bài cô tự sáng tác ——.

Mưa, kịch liệt rơi xuống, lần đầu anh thấy được tài năng của cô. Không trách được toàn cả gia tộc đều yêu thương cô, cô thật sự là một công chúa, là tinh linh âm nhạc đầu độc lòng người.

Cô gái như thế rất dắng được yêu, đáng tiếc, anh không thể đến gần cô ——

Anh khắc chế mình không thể đến gần cô, cô lại khờ dại muón đến gần anh.

Hôm đó, Hạ Hải Âm từ sáng sớm đã vào phòng bếp, bám lấy người dì luôn luôn thương cô, đòi học nấu ăn.

"Sao chợt muốn học nấu ăn?" Dì cười nhìn cô. "Đôi tay của cháu dùng để chơi đàn, ngộ nhỡ lúc xuống bếp, không cẩn thận bị thương thì sao?"

"Không sao, cháu bảo đảm sẽ rất cẩn thận tận tâm."

"Không được, cắt trúng tay thì sao?"

"Bộ cháu ngốc vậy sao?" Hạ Hải Âm không phục chu mỏ. "Cả một con dao cũng không cầm vững?"

Dì chê cười. "Lần đầu tiên Nghi Quân xuống bếp, đã cắt trúng đầu ngón tay."

"Thật?" tròng mắt Hạ Hải Âm lóe sáng. "Chị họ thật kém cỏi đó!"

"Cười người ta kém cỏi, lát nữa cháu mà kém hơn người ta thì nguy rồi!" Dì điểm lên trán cô.

"Nói vậy gì muốn dạy cháu à?" Hạ Hải Âm mừng rỡ, kéo tay dì lắc qua lắc lại, như đứa bé khờ dại. "Cám ơn dì, cháu yêu dì nhất đó!"

"Cháu đó, lúc làm nũng thì ai cũng yêu, nhưng lúc tức giận thì ai cũng mặc kệ." Dì cười mắng, lời tuy như thế, nhưng vẫn không có cách nào với cô cháu gái dí dỏm đáng yêu này. "Muốn học nấu món gì? Hay là dì bắt đầu dạy từ món cơ bản nhất?"

"Cháu muốn học mấy món này." Hạ Hải Âm đưa thực đơn ra.

"Hừm, còn có thức ăn chỉ định?" Dì xem thực đơn. "Mấy món cháu chọn đều không đơn giản, rất phí sức."

"Không sao, cháu rất thông minh, nhất định không làm khó được cháu." Hạ Hải Âm rất có lòng tin đối với mình. "Lần thứ nhất học không được, lần thứ hai cũng sẽ tốt."

"Kiên trì như vậy?" Dì nhíu mày. "Dì thấy, có phải Hải Âm nhà chúng ta đã thích bạn trai nào ở trường học rồi không, cho nên muốn học nấu thức ăn cho người ta?"

Hạ Hải Âm nghe vậy, gương mặt chợt hồng. "Nào có? Những nam sinh trong trường của cháu đều ngu ngốc, cháu làm sao thích bọn họ chứ?" Cô kiên quyết phủ nhận. "Cháu chỉ nghĩ. . . . Dù sao nhàn rỗi không có gì làm, thử một chút xem sao."

"Nhàn rỗi mà nhàm chán? Thử xem một chút?"

"Dì đừng kể khổ nữa, mau dạy là được."

"Biết, đứa nhỏ này đứng vội mà."

Dì không cưỡng được cô, chỉ đành phải lấy tài liệu từ trong tủ lạnh ra, dạy cô từ rửa rau cắt rau, đến khi cô có thể miễn cưỡng làm ra hai món ăn hợp cách, đã là ban đêm.

Đêm khuya, cô chuồn êm vào phòng bếp, lấy cái hộp mình đã giấu sẵn ra, đun nóng bằng lò vi ba rồi, bỏ vào túi giấu đi, rồi tới gõ cửa phòng Chu Tại Vũ.

Thêm Bình Luận