Dù Đau Vẫn Yêu Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyện tình yêu buồn man mác giữa nhân vật nữ chính và một chàng trai đã từng là người tình của cô. Cô và hắn đã chấm dứt tình cảm nên hắn đành ngậm ngùi mà chịu đ …
Xem Thêm

Người thanh niên đeo một cái mắt kính gọng bạc, bề ngoài có vẻ nho nhã, ngồi cùng bàn còn có mấy nam nữ, đang trò chuyện về điều gì đó, chỉ có anh ta nhìn bên này.

Tiêu điểm ánh mắt của anh ta, đương nhiên là ở trên người Hạ Hải Âm.

Là người ái mộ của cô sao? Hay là Stalker theo đuôi cô để chụp ảnh?

Chu Tại Vũ sắc bén quan sát thanh niên kia, theo nghề nghiệp nhạy cảm của anh, không cảm thấy thanh niên kia có nhiệt tình quá đáng với Hạ Hải Âm, tựa hồ chỉ là một người mê nhạc bình thường.

Chốc lát, người thanh niên nghiêng đầu nói gì đó với bạn bè bên cạnh, hai người đồng thời nhìn về phía này, chỉ chỉ chõ chõ, cười.

Có lẽ là đang bàn tán mình có nhận lầm người hay không? Cũng đúng, anh có thể đi ăn tối với Hạ Hải Âm ỡing cảm thấy hơi tò mò mà.

"Anh đang xem cái gì?" Hạ Hải Âm bỗng dưng hỏi, giọng hơi khàn.

"Không có việc gì." Chu Tại Vũ xác định thanh niên kia không hề có uy hϊếp gì, thu hồi tầm mắt, nhấc đũa tùy tiện gắp một món ăn đưa vào trong miệng, cũng bới một muỗng cơm.

Hạ Hải Âm thấy anh ăn cơm. Người lớn, tốc độ ăn cơm cũng rất mau, nhưng tại sao cô tuyệt không cảm thấy tướng ăn của anh thô lỗ? Lúc anh im lặng nhai, nửa bên gò má phình phình, nửa bên khác lại ẩn hiện lúm đồng tiền, xem ra. . . . Có vẻ đáng yêu của một bé trai.

Cô trộm dò xét anh một lúc lâu, ánh mắt trở lại trên dĩa khổ qua xào trứng muối trước mặt. Chỉ có món ăn này là cô chưa ăn miếng nào cả, anh đã chú ý tới chưa?

"Sao lại không ăn? No chưa?" Anh kỳ quái hỏi.

Cô vùi lấp nắm lòng bàn tay. "Ai nói? Tôi vừa mới bắt đầu !" Lại mãnh liệt gắp đồ ăn.

"Quay quảng cáo xong thì không cần ăn uống điều độ nữa à?" Anh mỉm cười. "Hôm nay ăn quá nhiều, chẳng lẽ muốn làm dạ dày no căng?"

"Dạ dày tôi lớn, không cần các hạ quan tâm." Cô hừ lạnh."Thời gian này luôn ăn thịt ức gà, sắp ngán chết rồi, hôm nay tôi nhất định phải ăn một bữa!"

"Thì ra cô cũng biết ngán à." Anh chế nhạo. "Tôi nghĩ cô ăn rất vui vẻ chứ."

"Anh đang cười nhạo tôi à?" Cô tức giận liếc anh, cái nhìn này, sóng nước lưu chuyển, bao hàm bao nhiêu buồn bã sân si.

Tim anh bị kí©h thí©ɧ, đang muốn nói gì, chuông điện thoại di động đột nhiên vang dội theo quy luật.

Anh liếc nhìn tên người gọi tới, nghe điện thoại. "Học muội à, có chuyện gì sao?"

Học muội? Hạ Hải Âm ngừng gắp đồ ăn.

"Học trưởng, gần đây khỏe không?" Thanh âm thanh thúy của Vương Tử Huyên truyền đến. "Lần trước anh nói muốn làm bảo vệ riêng, làm thật à?"

"Ừ." Chu Tại Vũ gật đầu, theo bản năng nhìn Hạ Hải Âm một cái, sắc mặt của cô không biết tại sao lại hơi lạnh.

"Ba học trưởng biết chuyện này không?"

"Ông ấy không biết."

"Như vậy à. . . ." Vương Tử Huyên muốn nói lại thôi.

Anh nghe ra sự chần chờ của cô. "Có lời gì em cứ việc nói thẳng đi."

"Là như vậy, học trưởng, buổi chiều bác Chu đã tới đây, hình như là tới hỏi thăm nguyên nhân anh bị ghi lỗi."

"Vậy sao?" Chu Tại Vũ cũng không mấy để ý, anh sớm đoán được cha nhất định sẽ tự mình đi điều tra chân tướng.

"Ông ấy hình như không vui lắm! Nghe nói còn nổi giận nữa." Vương Tử Huyên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Học trưởng, anh không giải thích rõ với cha anh sao?"

Giải thích thế nào đi nữa, ông ấy cũng sẽ không nghe, cha có logic suy tư riêng.

Chu Tại Vũ mỉa mai suy nghĩ. "Anh biết rõ rồi, cám ơn em gọi điện thoại tới nói cho anh biết."

"Không có gì, học trưởng." Vương Tử Huyên dừng một lát. "Lúc nào rãnh rỗi gặp mặt đây?"

"Chuyện này. . . ." Chu Tại Vũ khó xử. "Gần đây công việc bận rộn, có thể không có thời gian." Bởi vì mọi thời gian của anh đều bị một cô gái nào đó mua đứt.

"Vậy. . . . Được rồi." Vương Tử Huyên không giấu được thất vọng. "Bye bye."

"Hẹn gặp lại." Anh cúp điện thoại.

"Ai gọi tới?" Hạ Hải Âm hỏi.

"Một đàn em nữ ở trung tâm học cần." Anh trả lời, vẫn nắm điện thoại di động trong tay vuốt vuốt.

"Đang ngẩn người sao?" Giọng điệu cô sắc bén.

"Cái gì?" Anh lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn cô.

Cô không để ý tới anh, cắm đầu cắm cổ dùng bữa, đột nhiên bị nghẹn, ho khan một hồi.

"Đã bảo cô đừng ăn quá nhanh mà!" Anh vội vã đưa trà lên. "Uống nước nhanh đi."

Cô nhận lấy uống hơn phân nửa ly, đột nhiên đứng dậy. "Tôi vào phòng vệ sinh một lát!"

Anh đã quên!

Hạ Hải Âm vội vã chạy vào phòng vệ sinh, tùy tiện vào một phòng nhỏ, đóng cửa lại, đứng yên suy nghĩ sâu xa.

Không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, tim của mình bị thương, trái tim kiêu ngạo lại khô héo, mơ hồ đau.

Về sau nếu như trên bàn ăn xuất hiện món ăn này, chính là bày tỏ em có ý cầu hòa với anh,cho nên mặc kệ lúc đó em làm gì sai, náo loạn cái gì với anh, hoặc là chúng ta đang gây gổ, anh đều phải tha thứ cho em đó! Biết không? Không cho phép không để ý tới em.

"Thật không nhớ sao? Đồ bại hoại, con chó ngốc. . . . Khụ, khụ!"

Lại bắt đầu ho khan rồi.

Cô xoay người lại, cái trán chống vào cánh cửa lạnh lẽo, một tay cầm chặt nắm cửa, một tay kia nắm quyền đấm vào trái tim buồn bực của mình, rất nặng, rất dùng sức đấm, một cái lại một cáo, giống như muốn giảm đi đau đớn nào đó

"Tên vô lại! Anh thật hư quá đi, hư quá đi ——"

"Tốt hơn nhiều chưa?"

Hạ Hải Âm đi ra phòng vệ sinh thì Chu Tại Vũ đang lo âu canh ở ngoài cửa, vừa thấy cô liền chào đón.

Cô quay đi không hề nhìn anh. "Chúng ta đi thôi!"

"Hiện tại liền đi?" Anh kinh ngạc. "Cô không ăn nữa?"

"Không ăn, tôi muốn đi tìm bạn."

"Bạn gì?"

Cô ngoái đầu nhìn lại, vứt cho anh một ánh mắt khinh thường lạnh nhạt. "Tôi muốn gặp người bạn nào, còn phải báo cáo với anh sao?"

Anh biết rõ cô đang gây hấn với mình, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định như cũ. "Cô đã mướn tôi làm bảo vệ, tốt nhất có thể nói cho tôi biết cô muốn đi đâu, gặp người nào, tôi mới quyết định được trình độ cảnh giới."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Là đi gặp bạn, anh không cần quá khẩn trương đề phòng."

"Là bạn bè thế nào? Gặp mặt ở chỗ nào?"

"Anh đi theo tôi chẳng phải sẽ biết sao?" Cô quật cường không trả lời. "Đi thôi!"

Nửa giờ sau, bọn họ đi tới một quán ăn đêm ở trung tâm thành phố, nằm ở dưới lòng đất, rất là kín đáo, cửa có cảnh vệ kiểm tra thân phận, vào cửa rồi còn phải đi qua cửa kiểm tra.

Sao lại hẹn ở loại địa phương này?

Chu Tại Vũ cau mày, ấn tượng đầu tiên là không có hảo cảm, chỗ này quá tư mật, nhìn một cái cũng biết không phải chỗ có thể công khai ra ánh sáng, ánh đèn lam rất mập mờ, mờ mịt mông lung, âm nhạc DJ mở cũng mang theo chút không khí mê mang.

Hạ Hải Âm đến trước mặt phục vụ nói gì đó, đối phương hiểu ý gật đầu, dắt hai người đến một căn phòng vắng vẻ.

Mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, tóc húi cua giữ ở ngoài cửa, thần thái cảnh tỉnh, Chu Tại Vũ nhìn một cái liền nhận ra bọn họ cùng nghề với mình.

Trong phòng, chắc là có một nhân vật quan trọng?

Một tùy tùng trong đó mở cửa thay Hạ Hải Âm.

"Anh không cần đi vào." Cô quay đầu lại ra lệnh.

Anh làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng đi theo phía sau cô tiến vào trong phòng.

"Không phải tôi đã nói anh không cần theo vào sao?" Cô cau mày trách cứ anh.

"Tôi phải xác nhận an toàn của cô không có gì lo ngại." Anh lạnh nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén như radar, càn quét bốn phía.

Không gian trong phòng rộng rãi, đặt một bộ ghế sa lon hình chữ quynh (冂) đắt giá, có một sân khấu cao, lóe ra ánh đèn đủ màu, mười nam nữ trẻ tuổi hoặc ngồi hoặc đứng, có người đang hát, có người khiêu vũ, cũng có người uống rượu tán gẫu.

Thêm Bình Luận