Chương 6.2: Cháu gái
Editor: L’espoir.*
“Song En, cậu kiên trì một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện!” Chu Hạ Hạ nhìn thấy Song En chợt mất đi một ngón tay, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lại nhìn thấy cậu đau đến đầu đầy mồ hôi, Hạ Hạ khóc đến nước mắt đầy mặt.
Thác Sa thật không ngờ Song En không chỉ không khóc, ngược lại kiên định nhìn ông.
Trong lòng ông dâng lên vui mừng, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này được bảo vệ không thể chịu nổi mưa gió, nhưng hai ông cháu dù gì cũng chảy cùng một dòng máu, có huyết thống không giảm nửa phần.
Thác Sa sờ sờ đầu Song En: “Đưa đi bệnh viện đi.”
Thủ hạ lập tức đi lên đỡ Song En đi ra ngoài, mặc dù biết vô dụng, cũng vẫn nhặt lên và bọc lại ngón tay đứt lìa kia.
Chu Hạ Hạ thấy ngón tay đứt lìa cả người cô phát run, cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Thác Sa đứng thẳng dậy, nhìn khách khứa đầy đủ, cười cười nói: “Để các vị chê cười rồi, không tiếp tục ăn uống ngon miệng được, tiểu bối không hiểu chuyện, coi như xem chuyện cười đi!”
Trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất, là nhân vật chính của tiệc mừng thọ này, nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, Thác Sa không thể thất thố, càng không thể qua loa rời đi.
Chu Hạ Hạ vốn định đến bệnh viện cùng Song En, nhưng Song En nói: “Hạ, cậu về nhà trước đi.”
Nói xong cậu liền lên xe, mấy chiếc xe màu đen đồng thời nhanh chóng chạy về phía bệnh viện, chỉ còn lại một chiếc dừng tại chỗ, là người mà Song En sắp xếp đưa Chu Hạ Hạ về nhà.
“Mời lên xe.”
Chu Hạ Hạ đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt của Song En vừa rồi.
Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhưng ánh mắt Song En vừa rồi quá xa lạ.
Nó giống như...
không quen biết cô vậy.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Người chặt ngón tay của Song En, là Chu Dần Khôn.
Mặc dù người khác không biết, nhưng Song En biết, Chu Dần Khôn là chú út của Chu Hạ Hạ.
Nước mắt vốn bị ánh mặt trời độc ác hong khô lại một lần nữa tràn đầy hốc mắt, người của bang Hồng Ngõa đang chờ bên cạnh nhìn thấy Chu Hạ Hạ lại khóc lên, trên mặt kinh ngạc, nhất thời không biết làm sao.
“Chú ơi, chú, chú đi bệnh viện đi.” Chu Hạ Hạ nghẹn ngào nói, “Không cần đưa cháu, cháu tự về nhà được. Cám ơn chú.”
Nói xong không đợi đối phương trả lời, cô liền lau nước mắt đi về phía trạm xe buýt, người nọ nhìn bóng lưng đơn bạc của cô, rốt cuộc cũng không tiến lên ngăn cản, cuối cùng cũng xoay người lên xe.
Chiếc xe màu đen đi ngang qua Chu Hạ Hạ, cửa sổ xe phản chiếu bộ dáng cô vừa nức nở vừa đi về phía trước.