Chương 2.1: Phụ nữ
Editor: L’espoir.*
Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau xe, A Diệu phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, “Anh Khôn, có quay về Mumbai không?”
Người đàn ông ngồi sau châm một điếu thuốc, nghe thấy lời này cười nhạo một tiếng: “Trở về làm gì, lại mở đường làm đá kê chân cho người khác? Con mẹ nó thằng Chu Diệu Huy.”
Hắn ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì muốn mở rộng nguyên liệu và nhà máy, mắt thấy mọi thứ đã xong xuôi, hắn mới đi dự tiệc, khi trở về chính phủ Mumbai đã ký xong hợp đồng với Chu Diệu Huy.
Anh cả này của hắn, ở Thái Lan không làm cái gì cả, chỉ ỷ vào mình là người kế nhiệm chính thức của ông già, dễ dàng đến nẫng trên tay người khác.
Mà người bố chung của bọn họ cũng chẳng thả rắm cái nào, mỹ kỳ danh viết*, đều là người nhà mình, dù ai làm ăn thì cũng là làm ăn, hai anh em không cần so đo những thứ này.
*美其名曰: ám chỉ tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự
Chu Dần Khôn nói phải, sau đó quay đầu bay trở về đạp mạnh vào đầu Chu Diệu Huy vài cước, lại bóp cổ hắn đập vào két sắt, chụp ảnh cái lỗ thủng máu gửi về cho ông già——
Anh em đánh nhau là bình thường, không cần so đo những thứ này.
Ông già Saipon, khởi nghiệp với ma túy, khi còn trẻ đã dần dần tìm hiểu con đường buôn lậu ở Myanmar, sau nhiều thập kỷ thăng trầm, ông trở thành một trong những nhân vật không thể trêu chọc nhất trong vùng Tam Giác Vàng.
Nhưng Saipon không phải là người Miến Điện, cũng không phải người Lào, mà ông là người Thái gốc Hoa, tổ tiên xuất thân từ Hồng Kông, Trung Quốc, tên thật là Chu Bằng.
Cả đời Chu Bằng không lấy vợ, có hai nhân tình cũng là phụ nữ Trung Quốc.
Một người tên là Trương Toa, mười mấy tuổi đã đi theo ông, sinh con trai lớn Chu Diệu Huy.
Một cô gái khác tên là Hà Kinh Đình, Chu Bằng quen biết ở Hồng Kông, sau đó đến Thái Lan cùng ông, sinh con trai út Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn nhỏ hơn Chu Diệu Huy mười hai tuổi, trẻ tuổi cường tráng hơn Chu Diệu Huy lại dám chơi liều mạng.
Thời trẻ Saipon thành lập một đội quân vũ trang, hai đứa con trai đều bị ném vào đó một thời gian, giữa đường Chu Diệu Huy rút lui, cuối cùng Quân đội Thống nhất Kokang của Miến Điện giao vào tay Chu Dần Khôn.
Đây vốn là công nhận năng lực của Chu Dần Khôn, nhưng không quá một năm, Saipon đã giao phần lớn công việc buôn bán thuốc phiện cho Chu Diệu Huy phụ trách.
Nhìn bề ngoài, hai anh em mỗi người một chức vụ, sắp xếp công việc làm ăn của bố gọn gàng và ngăn nắp.
Nhưng trên thực tế, việc làm ăn dễ mất mạng nhất đều cho Chu Dần Khôn, người kiếm tiền nhiều nhất lại cho Chu Diệu Huy.
Cho nên khi Chu Dần Khôn đang bay khắp Đông Nam Á để trốn đạn, Chu Diệu Huy đang ngồi trong biệt thự lớn ở Bangkok đếm tiền.
Chu Dần Khôn có tính khí giống với người mẹ đã mất của hắn, đều thích làm mọi việc vặn vẹo.
Saipon không cho hắn làm, hắn càng làm mọi thứ.
“Vậy về biệt thự của cô Kana?”
“Ừ.” Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, không biết vì sao, luôn cảm thấy trong xe có mùi kem.
Ngọt không ra ngọt sữa không ra sữa.
Chu Dần Khôn mở mắt ra: “Đi cái người lần trước—— cái người có mái tóc rất dài.”
“...” A Diệu suy nghĩ một chút, “Cô Lenny?”
“Không phải cái tên đó. Đeo kính, nói chuyện nhỏ đến mức không thể nghe thấy ấy.”
Nói vậy thì A Diệu đã biết là ai rồi.
Năm ngoái Chu Dần Khôn có gặp một cô gái làm thêm ở quán bar, xinh đẹp, nhưng lại nghèo.