Chương 9

[Ý chí ư, tôi không có!]

Ah, chơi free thích ghê.

"Để chị làm."

Một làn hương thơm tươi mát vị trà nhài bay tới.

Tô Dư Vi ngồi bên cạnh, lấy lá rau bị nắm chặt đến mức không còn hình dạng từ trong tay tôi ra.

Mặt tôi đỏ lên.

Vừa rồi tám chuyện với hệ thống mà quên mất mấy người này.

Rau hơi nhiều, để tôi rửa phụ một nửa.

"Để chị."

Thẩm Hàng Quan ngồi bên còn lại, cười với tôi, lấy rau từ trong tay tôi ra không chút do dự.

Tôi nhìn lá rau từng chút từng chút tuột khỏi tay.

Tình thế khó xử.

Phút chốc, trước mắt tôi lại nhiều thêm một bóng người.

Là Lục Thời An.

Chuyện này.

Mưa đạn cũng mê man:

[? Xem không hiểu si mi da.*]

*tiếng lóng như samida trong tiếng Hàn, như kiểu sử dụng kính ngữ cuối câu ở Hàn hay dùng á

[Ahhh, cái kiểu diễn biến này...]

[Hai nữ một nam tranh giành một nữ?]

[Trà xanh nhỏ của chúng ta đáng yêu như thế này, nhiều thêm vài người thì làm sao? Hehe, tốt nhất là thêm vài người nữa.]

[Mau tới gia nhập all Chu đội ngũ của chúng tôi.]

...

[... Bỗng dưng tôi nhớ ra một chuyện quan trọng, Lục Thời An đang nấu ăn có phải không?]

[Hình như vậy.]

Tôi cau mày nhặt rau, mũi hít một cái: "Kỳ ghê, mấy người có ngửi được mùi gì là lạ không?"

Lục Thời An: ...

Hắn khó khăn lên tiếng: "Hình như tôi đang nấu ăn?"

? !

Thật đáng mừng, cuối cùng vẫn kịp cứu chữa, chúng tôi vẫn có cơm ăn.

Trên bàn ăn.

Thẩm Hàng Quan gắp miếng thịt bỏ vào chén tôi.

"Ăn nhiều một chút."

Lục Thời An liếc nhìn, không cam lòng yếu thế nói: "Chu Chu thích ăn cái này."

[Tuyệt đối không thể thua Thẩm Hàng Quan!]

Làn đạn:

[Bọn họ đều dùng đũa chung gắp, tôi khóc chớt.]

[Ồ he he, nhớ kỹ nhớ kỹ.]

Tôi nhìn đồ ăn đầy chén, rơi vào im lặng.

Tô Dư Vi có hơi phiền muộn.

[Đáng ghét a a a a, hai tên chóa tâm cơ này!]

[Bản thân các người không có vợ sao? !]

Tô Dư Vi khẽ mím môi, gắp cho tôi miếng rau xanh.

Thật trùng hợp, tôi không thích ăn rau.

Lục Thời An cười cười, lông mày giãn ra.

[He he, may là mình đã sớm thăm dò, Chu Chu không thích ăn cái này.]

Vẻ mặt Thẩm Hàng Quan cũng giãn ra, nói: "Chu Chu, không thích thì đừng ăn."

Tôi không lên tiếng.

Tô Dư Vi giật mình sửng sốt một chút, vẻ mặt lạc lõng, trông mong nhìn về phía tôi.

Tôi bật cười.

"Mặc dù em không thích ăn lắm, nhưng mà đây là chị gái gắp cho, em rất vui đó."

Hai mắt Tô Dư Vi long lanh.

[Hu hu hu Chu Chu, khóc chớt mất, Chu Chu đối tốt với mình như vậy, hic hic hic.]

Hệ thống ngay thẳng nói: [Hình như cậu đối với nữ phụ hơi khác, không lẽ cậu thích kiểu này?]

Thích sao?

Nghĩ tới ánh mắt vừa ngay thẳng vừa nóng bỏng của Tô Dư Vi.

Tôi nói lập lờ nước đôi: [Có lẽ vậy.]