Chương 7

[...À?]

Mưa đạn bỗng yên tĩnh lại.

Bởi vì tôi xoay người, trịnh trọng đem tay hai người họ đặt lên nhau.

Sau đó tôi lấy lại rau trên tay Thẩm Hàng Quan, cười ngọt ngào nói: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."

Nói xong tôi dẫn đầu bước lên phía trước, không dám quay đầu nhìn lại vẻ mặt của hai người đằng sau.

Tô Dư Vi: ...

Thẩm Hàng Quan: ...

Hai người thoáng nhìn nhau đầy ghét bỏ, rồi không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ khác.

Xui xẻo!

Mưa đạn cười muốn khùng:

[Ha ha ha ha ha ha, trà xanh nhỏ này vừa thông mình lại còn hài hước.]

[Cười ngất, vẻ mặt hai người Thẩm và Tô nhìn vui ghê.]

[Một giây trước, vợ ơi dắt tay chị, một giây sau, chúng ta là tình địch, xui xẻo.]

[A ha ha ha ha ha, cười bay màu.]

Suốt đường đi chúng tôi nhìn nhau không ai nói gì, tôi ấp a ấp úng đi ở phía trước, không dám nghỉ chút nào.

Sợ hai người họ không vui liền đ ánh nhau.

Đợi tới lúc nhìn thấy căn phòng nhỏ quen thuộc tôi lập tức rưng rưng nước mắt, lúc này mà nhìn thấy đạo diễn Chu Bái Bì* thì tôi cũng cực kỳ mừng rỡ.

*Chu Bái Bì là một tên địa chủ cường hào ác bá trong truyện "Nửa đêm gà gáy", vì bóc lột người lao động mà hắn giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để bắt người ta ra đồng làm việc.

Lục Thời An bước ra, trông thấy bộ dạng của tôi thì mím nhẹ môi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Tôi vừa định lắc đầu nhưng chợt nghĩ tới nhiệm vụ, quyết định châm chút lửa.

Tôi cười cười nói nói, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Anh nè, hồi nãy em với chị nắm tay nhau trở về đấy."

Mặc dù chỉ nắm một giây.

"Chị còn ôm eo của em nữa."

Tôi sợ mình bị hố.

"Anh sẽ không tức giận đâu nhỉ?"

Nhanh tức giận, nhanh tức giận đi.

...

"À."

À? !

Tôi phát điên.

Anh có muốn nhìn xem mình đang nói cái quái gì hay không!

Ngoài mặt Lục Thời An làm bộ đứng đắn, trong lòng lại: [Đôi mắt đỏ hoe, giống thỏ con ghê, thật là đáng yêu, muốn...]

Muốn, anh muốn gì?

Tôi phục rồi.

Cái cốt truyện này thật sự hết cứu.

Thẩm Hàng Quan và Tô Dư Vi một trước một sau quay về.

Tóc Tô Dư Vi hơi rối.

Quần áo Thẩm Hàng Quan hơi dơ.

Trên mặt hai người đều mỉm cười, nhưng chẳng thà không cười còn đỡ hơn.

Tôi run lẩy bẩy, ngồi xổm trên mặt đất co lại như quả bóng.

Đừng cue tôi, đừng cue tôi, đừng cue tôi...

Cả hai nhìn về phía tôi, trăm miệng một lời cùng gọi tên tôi: "Chu Chu..."

Tôi run rẩy ngẩng đầu: "...A?"

Lục Thời An cứu tôi từ trong biển lửa:

"Chu Chu, em đi rửa rau trước đi."

Tôi: Ân nhân cứu mạng!

Tôi biết ơn nhìn về phía Lục Thời An, nhanh chóng trả lời: "Được ạ!"