Rõ ràng vẻ mặt Phó Bắc Thần vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đối mặt với ánh mắt thẳng thừng và sáng rực của anh, Khương Tri Ly chỉ cảm thấy bây giờ ngay cả hô hấp của mình cũng chỉ có thể dựa vào bản năng, lòng bàn tay cô cũng bắt đầu nóng lên, toàn thân đều sắp bị ánh mắt của anh đốt cháy.
Cuối cùng, cô là người đầu tiên quay mặt đi, cô hoảng hốt tránh đi ánh mắt của anh, căng thẳng nói lắp bắp: "Anh... Anh xoa bóp nhanh lên, xoa bóp xong em muốn đi ngủ."
Đấu võ miệng cô chưa bao giờ thắng nổi Phó Bắc Thần.
Anh ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Em căng thẳng làm gì?"
Khương Tri Ly lập tức ngồi thẳng sống lưng: "Em đâu có căng thẳng! Là do trong phòng quá nóng...."
Phó Bắc Thần nhướng mày, anh không trêu cô nữa, cầm chiếc khăn lông lên lau đi nước thuốc còn dính trên tay.
Khương Tri Ly vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại nghe thấy anh chậm rãi nói.
"Muốn anh bế lên giường không?"
Hơi thở còn chưa kịp thở ra đã nghẹn lại trong cổ họng.
Hai từ "bế" với "lên giường" đi cùng nhau, nghe thế nào cũng thấy tràn đầy ý vị sắc tình...
Khương Tri Ly vốn dĩ cảm thấy Phó Bắc Thần tuyệt đối sẽ không làm gì khi cô bị thương... Nhưng bây giờ thì có vẻ như.
Dường như không chắc thật.
Cô lập tức nhảy khỏi ghế sofa, "Không cần đâu!"
Lúc đứng lên Khương Tri Ly mới phát hiện, mắt cá chân dường như không còn đau như trước nữa, tốc độ đi bộ cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Cho nên cô lập tức bước ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại.
Bóng lưng dường như còn viết mấy chữ lớn 'hoảng loạn bỏ chạy'.
Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô biến mất ở cửa, khóe miệng anh nhếch lên.
Mấy ngày tiếp theo, Khương Tri Ly thậm chí còn cảm thấy rằng mình đã nghỉ hưu sớm.
Bởi vì mắt cá chân bị thương, ngay cả bước ra cửa cũng tốn sức nên cô dứt khoát vẽ cho đơn đặt hàng, trong lúc rảnh rỗi cô còn tiện tay viết đơn từ chức.
Cho dù không có chuyện vô và Phó Bắc Thần kết hôn Khương Tri Ly cũng định sau khi thiết kế của quý mới được đưa ra thị trường, cô sẽ rời khỏi Kỳ Nhạc.
Cô đã cân nhắc kỹ lưỡng, mục tiêu nghề nghiệp lý tưởng của cô vẫn là thành lập một studio thiết kế của riêng mình, không bị gò bó, có thể tự do làm những gì mình muốn, vẽ những gì mình thích.
Đêm đó cô viết xong đơn từ chức, rồi trực tiếp đưa máy tính qua cho ai đó đọc.
Phó Bắc Thần cũng không bất ngờ trước lựa chọn của cô, anh chỉ hỏi cô một câu, đã suy nghĩ kỹ chưa.
Khương Tri Ly kiên quyết gật đầu, và ngày hôm sau, ngay cả khi cô chưa đến công ty, thủ tục từ chức đã được xử lý xong xuôi.
Quả nhiên đây là điểm tốt khi có chồng là sếp sao?
Không chỉ như vậy, Khương Tri Ly còn chưa kịp dọn dẹp đồ ở công ty thì đã được Diệp Gia Kỳ dọn xong rồi mang về nhà.
Diệp Gia Kỳ cũng không ngờ rằng, cô mới vừa thoát khỏi khóa học quản lý kinh doanh ma quỷ kia, còn chưa kịp mua vé máy bay ra nước ngoài du lịch thì lại bị Phó Bắc Thần sai khiến đi làm nhân viên bốc vác.
Nhưng mà cũng may chị dâu cô là Khương Tri Ly, nếu là người khác, sợ rằng Diệp Gia Kỳ sẽ nổi dậy khởi nghĩa ngay tại chỗ.
Nhưng mà mục đích để Diệp Gia Kỳ đích thân đến làm nhân viên bốc vác cũng không đơn thuần như vậy.
Nghe nói Khương Tri Ly bị thương ở chân, Diệp Gia Kỳ còn đặc biệt yêu cầu đầu bếp đun một bát canh xương mang đến.
"Chị dâu, chân chị không sao chứ?"
Khương Tri Ly cũng không không khách khi với cô, bắt đầu vặn mở bình giữ nhiệt mà Diệp Gia Kỳ mang đến, mùi thơm đậm đà của canh xương ngay lập tức xông vào mũi cô.
"Cũng ổn rồi, chỉ cần không chạy không nhảy thì cũng không có vấn đề gì."
Diệp Gia Kỳ vỗ ngực thở dài: "Vậy thì tốt."
Dừng lại một chút, ánh mắt cô đảo qua đảo lại rồi hỏi: "Đúng rồi chị dâu, có phải chị sắp tham gia cuộc thi thiết kế CMA kia không?"
Khương Tri Ly đang cúi đầu húp canh, nghe vậy cô nuốt xuống canh trong miệng rồi gật đầu.
"Đúng vậy, sao thế?"
Sáng nay cô vừa nhận được email của cuộc thi, thông báo tác phẩm của cô đã vào vòng trong, mấy ngày nữa cô phải bay đến London để chờ kết quả của cuộc thi và tham dự lễ trao giải.
Giọng Diệp Gia Kỳ có vẻ háo hức: "Vậy sắp tới chị phải đến Anh để dự lễ trao giải đúng không?"
Khương Tri Ly không hiểu nên gật đầu: "Ừ, sao vậy?"
Diệp Gia Kỳ áo hức nhìn cô, đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi: "Vậy chị dâu này, em có thể đi cùng chị không? Em đảm bảo sẽ không làm phiền chị, khi nào đến nơi, em sẽ ngoan ngoãn đi chơi một mình, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chị."
Thật ra thì Diệp Gia Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Nếu như cô tự mình ra ngoài chơi, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi nanh vuốt của Phó Bắc Thần, không chừng lúc đang chơi vui vẻ lại bị anh bắt về đi học. Nhưng nếu như cô đi cùng Khương Tri Ly, anh cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt cô về giữa chừng.
Cho dù Phó Bắc Thần có đến thì cô cũng không sợ, dù sao thì có Khương Tri Ly ở bên cạnh, là chiếc ô bảo vệ vạn năng đang sống sờ sờ, là loại dùng để chuyên trị Phó Bắc Thần.
Kể từ lần trước Diệp Gia Kỳ nếm được vị ngọt của Bắc Thành, hóa ra mọi thứ không thể xảy ra đều có thể xảy ra, chỉ là thiếu đi Khương Tri Ly.
Cuộc sống trở nên tươi đẹp vì có chị dâu.
Nhưng Khương Tri Ly lại không biết đến tính toán nhỏ nhặt này trong lòng Diệp Gia Kỳ.
Nói thế nào nhỉ, kể từ khi cô và Phó Bắc Thần kết hôn, mỗi lần đối mặt Diệp Gia Kỳ, lúc nào cô cũng vô thức mang thêm tình yêu của người lớn trong nhà.
Huống chi ngay từ đầu cô đã rất hợp với Diệp Gia Kỳ, giờ lại có mối quan hệ này, đừng nói đến chuyện từ chối.
Khương Tri Ly cười nói: "Vậy thì cùng đi đi, đúng lúc chị chưa mua vé máy bay."
Diệp Gia Kỳ nlập tức ngồi thẳng dậy, kích động nói: "Được rồi, chị dâu, nếu không chúng ta tạm thời đừng nói cho anh em biết, cho anh ấy một surprise lớn!
Cô lại nghĩ đến một chuyện khác, giọng điệu vô cùng căm phẫn: "Em nghe Hoắc Tư Dương nói gần đây mỗi ngày anh ấy đều không đến công ty, hoàn toàn không có thời gian ở cùng chị, đúng lúc cho anh ấy biết tay! Để anh ấy sốt ruột một lần!"
Hình như câu này cũng không sao, mấy ngày nay hình như Phó Bắc Thần rất bận, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, hai người cùng nhau sống dưới một mái nhà mà một ngày chẳng nhìn thấy mặt mũi nhau được mấy lần. Hình như mỗi đên sau khi cô ngủ thϊếp đi thì Phó Bắc Thần mới trở về.
Ai không biết cứ tưởng cô dọn vào nhà anh để làm vật may mắn.
Kế hoạch "bỏ nhà ra đi" này đã nằm sâu trong lòng cô, không để Phó Bắc Thần cảm nhận nguy cơ, ba chữ Khương Tri Ly này của cô sẽ viết ngược lại!
Có người cùng chung mối thù, Khương Tri Ly bỗng nhiên có thêm sức mạnh, cô quả quyết nói: "Được, vậy đợi đến khi chúng ta đến sân bay sẽ nói cho anh ấy."
Cứ như vậy, hai người kiên quyết đặt vé máy bay chiều hôm sau.
Tối hôm đó, Khương Tri Ly vừa mới xếp xong hành lý, đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Mới tám giờ tối, đây hẳn là lần về nhà sớm nhất của Phó Bắc Thần trong mấy ngày qua.
Anh đột nhiên quay về, dọa Khương Tri Ly suýt chút nữa không giấu được chiếc vali vừa mới xếp xong.
Cũng may là cô phản ứng nhanh, sau khi giấu kỹ vali cô tiện tay cầm một cuốn sách lên giả vờ đọc.
Lúc Phó Bắc Thần đi đến, nhìn thấy cô ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, trong tay còn cầm một quyển sách.
Anh cởi chiếc áo còn ám mùi rượu sang một bên rồi bước đến gần cô.
"Đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Khương Tri Ly vẫn còn dán vào sách, cô giả vờ bình tĩnh trả lời: "Đọc sách."
"Em cầm sách ngược kìa."
"........"
Sơ sót rồi.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô ném cuốn sách trong tay sang một bên, quyết định ra tay trước.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Phó Bắc Thần đưa tay lên cởi cà vạt, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô: "Về ở cùng em."
Lúc anh ngồi xuống, Khương Tri Ly dường như ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Hơn nữa nghe thấy anh nói những lời này, cô có thể kết luận rằng tối nay anh đã dự tiệc xã giao.
Bởi vì chỉ khi anh uống say anh mới nói những lời dễ nghe!!
Khương Tri Ly khẽ hừ một tiếng, lại cầm quyển sách lên, ngữ khí chua lét: "Em còn tưởng rằng anh đã quên trong nhà có một người là em rồi đó.... Anh có tin là ngày mai em sẽ bỏ nhà ra đi không?"
Hắn khẽ cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, quyến rũ như yêu thú.
"Không tin."
Khương Tri Ly bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi nóng cả mặt, cô luôn cảm thấy hôm nay anh có gì đó là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.
Cô vừa ngồi thẳng dậy định nói chuyện, đột nhiên cả người cô bị anh ôm vào lòng.
Khương Tri Ly còn chưa kịp phản ứng, tay cô vô thức khoác lên cổ anh.
Ngay sau đó, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp và ẩm ướt.
Anh mυ"ŧ lấy môi cô, liếʍ nhẹ rồi cắn nhẹ, đầu lưỡi chậm rãi phác họa viền môi cô, cứ hết nụ hôn này đến nụ hôn khác.
Không giống với sự chiếm đoạt trước đây, mà vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn.
Khương Tri Ly không chống cự nổi, ý chí cũng vô thức đầu hàng theo, chìm chìm nổi nổi trong dòng nước suối, cả người như bước trên mây.
Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn của anh lại rơi xuống cổ cô, cẩn thận gặm nhấm, mang đến cảm giác ngứa ran, như thể anh đang lưu lại một dấu ấn đặc biệt nào đó.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có những âm thanh nhỏ, thậm chí không khí dường như cũng ngừng trôi.
Một lúc sau, anh đột nhiên ngước mắt lên, ghé vào tai cô thì thầm: "Em không nỡ."
Ánh mắt Khương Tri Ly hơi trầm xuống, thần kinh của cô đã hoàn toàn đơ ra khi nghe thấy những lời này của anh.
- - Có tin ngày mai em sẽ bỏ nhà ra đi không?
- - Em không nỡ.
Đột nhiên, trong đầu Khương Tri Ly lại có một suy nghĩ khác.
Hôm nay Phó Bắc Thần thật sự khác với mọi ngày.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, Khương Tri Ly bình tĩnh lại, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Hôm nay anh sao vậy?"
Cô còn chưa nói xong, cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn một chút.
Anh thấp giọng trả lời: "Không sao hết."
Quả thật không có chuyện gì.
Chẳng qua là, hôm nay anh gặp Thương Diễm.
Vì đổi lấy chân tướng năm đó, đây là lần đầu tiên trong giới kinh doanh, anh hạ thủ lưu tình, từ bỏ một khoản lợi nhuận cao ngất trời.
Sau khi ký lại hợp đồng, lúc Phó Bắc Thần định rời đi, Thương Diễm bỗng nhiên lên tiếng gọi anh lại.
"Phó tổng, một tỷ đổi lấy chân tướng, tôi luôn cảm thấy mình hơi đen rồi."
Thương Diễm khẽ cười, anh bình tĩnh nói: "Không bằng tôi tặng anh thêm một chuyện có liên quan đến cô ấy nhé, tôi mới có thể yên tâm mà nhận số tiền lời này. Nhất định anh sẽ rất tò mò, sao tôi lại quen cô ấy đúng không? Tôi cảm thấy chắc là anh sẽ muốn biết."
"Mấy năm trước, ở trong bệnh viện, khi đó mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi gom không đủ tiền chữa bệnh, suýt nữa thì quỳ xuống ngoài phòng mổ."
"Lúc ấy, chỉ có cô ấy đi tới. Tôi rất ấn tượng với cô ấy. Cô ấy là cô gái người Hoa duy nhất trong bệnh viện nhập viện một mình. Rõ ràng bản thân cô ấy cũng rất khó khăn, nhưng vẫn đi tới đưa thẻ ngân hàng cho tôi."
Ánh mắt Thương Diễm hơi xuất thần, hình ảnh lúc đó lại tái hiện trước mắt.
Nhớ tới cô đã từng từ chối anh, Thương Diễm chán nản bật cười rồi tiếp tục nói: "Sau đó, tôi từng hỏi cô ấy tại sao lại giúp tôi."
"Cô ấy nói, cô ấy cũng không phải là một người tốt như vậy, chỉ vì tôi lúc đó rất giống một người mà cô ấy từng biết."
"Cô ấy rất tự trách bản thân mình, lúc đó cô ấy không giúp gì được cho người kia, cho nên khi nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn tương tự, cô ấy mới không chút do dự mà giúp tôi."
"Tôi nghĩ, người mà cô ấy nói, có lẽ là anh."