Khoảng chừng vài giây trôi qua, dây thần kinh bị thuốc làm cho tê liệt cuối cùng cũng phản ứng.
Khương Tri Ly ngẩn người ra chớp chớp mắt, sau khi xác nhận mình không có nghe nhầm, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng bị câu nói này đốt cháy, trong chốc lát đã biến thành ngọn lửa hừng hực, khiến mặt cô nóng như lửa đốt.
Cô nhất thời không phân biệt được câu này của Phó Bắc Thần là đang nghiêm túc hay là đang trêu chọc cô.
"Em.... Cái đó chỉ là...."
Nhìn vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế, Khương Tri Ly mấp máy khóe môi, gò má trắng trẻo ửng đỏ thành một mảng, cô bối rối không nói nên lời.
Mặc dù đầu óc rối bời, nhưng cô không thể không phủ nhận.
Chuyện cô nhớ Phó Bắc Thần.
Nhưng nếu cô nói trước mặt Phó Bắc Thần, mấy câu như em nhớ anh, hình như cũng khá là ngượng ngùng.
Dù sao thì cho đến bây giờ, ngay cả một câu trả lời chính xác Phó Bắc Thần cũng chưa cho cô, nếu cô trực tiếp nói thẳng như vậy, vậy thì có hơi quá mức cần thiết.
Mặc dù ở trước mặt Phó Bắc Thần trước, cô chưa từng dè dặt bao giờ...
Cứ như vậy, Khương Tri Ly chìm vào trong cảm xúc của chính mình, bầu không khí cũng như vậy mà rơi vào tĩnh lặng.
Cô còn chưa kịp nghĩ xong phải nói thế nào, y tá đã cầm nhiệt kế đi vào.
Lời còn chưa kịp nói ra chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng.
Y tá vừa ghi vào bệnh án vừa dặn dò: "Bệnh dị ứng của cô không nghiêm trọng, hiện tại còn sốt nhẹ, cô uống thuốc trên bàn trước đi, mỗi lần hai viên, ngày uống ba lần. Còn nữa, những nốt mẩn đỏ trên người, sau nửa đêm có thể sẽ ngứa, tốt nhất là đừng gãi, sẽ rất phiền phức."
Nói xong, y tá nhìn về phía Phó Bắc Thần, nghiêm túc nhấn mạnh lại lần nữa: "Anh là bạn trai của cô ấy, nhất định phải để mắt đến cô ấy."
Nghe được ba chữ bạn trai cô, Khương Tri Ly bỗng trợn tròn mắt.
Nhưng mà vẽ mặt Phó Bắc Thần vẫn như cũ, anh khẽ gật đầu rồi tiễn y tá ra ngoài.
Đến khi quay lại, anh bước đến chiếc tủ đầu giường rót một ly nước ấm, sau đó lấy hai viên thuốc trên bàn rồi đưa cho cô.
Khương Tri Ly đưa tay lên nhận lấy, cô rũ mắt xuống không nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn...."
Từ góc độ của Phó Bắc Thần, anh có thể nhìn thấy hàng mi của cô run nhẹ, khóe mắt vẫn đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Ánh mắt anh tối sầm lại, vừa định lên tiếng nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Phó Bắc Thần chỉ có thể đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Khương Tri Ly ngồi trên giường, cô chậm rãi nhấp một ngụm nước ấm, ngồi nghe cuộc điện thoại kéo dài mười lăm phút của anh.
Anh bận rộn như thế, nửa đêm nửa hôm lại đến đây cùng cô, chút lương tâm nhỏ bé còn sót lại Khương Tri Ly bắt đầu cảm thấy đau nhói.
Chờ đến khi anh cúp điện thoại rồi xoay người lại, đầu ngón tay Khương Tri Ly vô thức xoắn chiếc chăn đang quấn trên người, cô lên tiếng nói: "Cái đó... Nếu anh có việc bận..."
Thì đi trước đi.....
Cô còn chưa nói xong, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ rền vang, dường như sắp xé toạc màn đêm.
Khương Tri Ly bị dọa cho hết hồn, cô nuốt nước bọt, lời vừa đến miệng bỗng đổi thành: "Thì ở lại đây làm đi."
Vừa nói xong, Khương Tri Ly bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô còn khó chịu trong lòng, ngước mắt lên nghênh đón ánh mắt của Phó Bắc Thần, vẻ mặt nghiêm túc: "Ý em là, anh làm việc ở đâu cũng được. Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, ra ngoài rất nguy hiểm."
Nghe vậy, Phó Bắc Thần cau mày, nghiêm túc nhìn cô bổ sung.
"Ven đường bên ngoài bệnh viện có rất nhiều cây, ra ngoài lúc trời đang sấm chớp thì rất nguy hiểm, em đang lo lắng cho anh."
Anh nhếch khóe môi, giọng điệu giễu cợt: "Lo lắng cho tôi làm gì?"
Khương Tri Ly: "?"
Ngay sau đó, ánh mắt của Phó Bắc Thần bỗng trở nên có ý tứ, anh nói rõ ràng từng chữ: "Tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm."
Khương Tri Ly: "......"
Cô cảm thấy câu nói này hình như có hàm ý bên trong, nhưng cô lại không có bằng chứng.
Phó Bắc Thần âm dương quái khí, xí.
Thôi bỏ đi, hôm nay không thèm so đo với anh.
Ngay khi trong lòng Khương Tri Ly đang phàn nàn, Phó Bắc Thần đi vòng qua giường bệnh, anh bước đến cửa rồi mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Đi rồi, thật sự đi rồi.
Khương Tri Ly bỗng nhiên muốn rơi nước mắt.
Bên trong phòng bệnh trống rỗng lại yên tĩnh trở lại, cơn gió gào thét bên ngoài cửa sổ chui vào trong phòng, giống như những tiếng khóc.
Cảm giác trống rỗng cô độc trong lòng cô lại được phóng đại đến vô hạn.
Cũng không biết là do cô đang bệnh hay là do thời tiết mà tất cả cảm xúc của Khương Tri Ly, tâm tình ưu tư của cô vào giờ phút này tuôn hết ra ngoài.
Anh co thể không đến, anh đến rồi lại đi, khiến cô lại khó chịu thêm.
Vừa rồi còn nói mấy câu khiến người ta suy nghĩ sai lệch, bây giờ nói đi là đi.
Chắc anh không đến đón sinh nhật cùng Giản Ngữ Phàm đâu nhỉ?
Năng lực tưởng tượng của phụ nữ vào một thời điểm nào đó có thể nâng lên một tầm cao mới, ví dụ như Khương Tri Ly bây giờ.
Trong lúc vô thức tưởng tượng đến hình ảnh anh đón sinh nhật cùng Giản Ngữ Phàm, Khương Tri Ly nghiến răng, cô giận sôi lên, đấm mạnh vào chiếc gối trong tay, suýt chút nữa làm nó biến dạng.
"Phó Bắc Thần... Trai tồi!"
"Nói đi là đi, bắt cá hai tay, anh phiền quá đi a a a a a a a không thích em thì đừng để ý đến em nữa, suốt ngày nói những câu như vậy là có ý gì!"
Chiếc gối vô tội cảm thấy sợ hãi, có lẽ nó chưa từng nhìn thấy người phụ nữ bạo lực như vậy bao giờ.
Trong khi Khương Tri Ly đang mắng hăng say, tay nắm cửa bỗng phát ra âm thanh.
Động tác tay của cô dừng lại, cô kinh ngạc quay đầu lại.
Phó Bắc Thần đang đứng ở cửa, một tay anh đang cầm một sấp tài liệu, tay còn lại cầm một chiếc túi nhựa trong suốt, bên trong đựng đồ dùng vệ sinh mới tinh.
Khương Tri Ly ngơ ngác chớp chớ mắt.
Xong rồi, hình như cô hiểu lầm anh rồi.
Phó Bắc Thần chỉ là đi ra ngoài lấy đồ mà thôi, anh cũng không định để cô một mình ở lại bệnh viện.
Xong rồi xong rồi xong rồi, vừa rồi cô mắng anh, không biết anh đã nghe thấy chưa?
Phó Bắc Thần mang đồ của mình đến ghế sofa rồi ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, anh nhìn chằm chằm cô.
Dáng vẻ giống như đang đợi cô giải thích.
Khương Tri Ly nuốt nước bọt, cô lặng lẽ vuốt thẳng lại nếp nhăn trên gối.
Cô ngượng ngùng cười nói: "Truyền dịch lâu rồi, tê tay, hoạt động một chút thôi."
Phó Bắc Thần khịt mũi, ánh mắt nhìn cô ý tứ rõ ràng.
Có quỷ mới tin được em.
"......"
Bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi chột dạ, Khương Tri Ly đành phải ra tay trước, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Chẳng phải anh đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi..."
Anh lạnh lùng nhướng mày: "Không dám."
"Sợ bị sét đánh."
Khương Tri Ly sững sờ vài giây, khóe miệng cô không khống chế được mà nhếch lên.
"Vậy thì đúng rồi....."
Phó Bắc Thần không để ý đến cô nữa, anh bình tĩnh mở tài liệu trong tay ra xem.
Mặc dù thái độ của anh lạnh nhạt, Khương Tri Ly vẫn không nhịn được cười, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Trời mưa không được chạy lung tung..."
Phải ở lại bên cạnh em.
Đêm khuya, bên ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang rền, mưa to như trút nước, như muốn nhấn chìm cả thành phố.
Bên trong phòng bệnh ấm áp như mùa xuân, chỉ có một ngọn đèn sàn lặng lẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, yên tĩnh mà ấm áp.
Hôm nay Khương Tri Ly đã ngủ quá nhiều, hơn nữa thuốc dần dần mất tác dụng, cả người cô càng ngày càng ngứa, hoàn toàn không ngủ được.
Cô nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ một lúc, sau đó không nhịn được mà xoay người, quay đầu về phía Phó Bắc Thần bên kia.
Anh ngồi trên ghế sofa, cách cô không quá năm mét, ánh mắt lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn được ánh đèn làm cho dịu đi, anh chăm chú nhìn tài liệu trong tay.
Giống như khung cảnh từng xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Trái tim Khương Tri Ly bỗng nhiên nhảy lên.
Rất nhanh, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn.
Đôi đồng tử vốn đen như mực được ánh đèn biến thành màu hổ phách dịu dàng, giờ phút này tràn ngập bóng hình cô.
"Còn chưa nhìn đủ?"
Giọng nói trầm ấm lạnh lùng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, mang theo một chút mê hoặc khó hiểu.
Không ngờ lại bị anh trực tiếp vạch trần như vậy, Khương Tri Ly hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Đẹp trai như vậy, xem một chút thì thế nào.... Hẹp hòi."
Vừa nói, cánh tay cô lại ngứa.
Khương Tri Ly cắn chặt môi đến nỗi sắp chảy máu, nhưng vẫn không ngăn được cơn ngứa, như những con bọ bò khắp người cô.
Cô khó chịu nhíu mày, không nhịn được định đưa tay ra gãi thì nghe thấy Phó Bắc Thần lạnh lùng nói: "Khương Tri Ly."
Động tác Khương Tri Ly bỗng dừng lại.
"Đừng động đậy." Giọng anh kiên quyết.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng như băng của anh, Khương Tri Ly biết anh vì tốt cho cô, nhưng vì quá khó chịu, cô không khỏi rên lên một tiếng: "Nhưng mà em ngứa..... Không nhịn được."
Giọng cô vừa mềm mại vừa quyến rũ, giống như đang làm nũng, âm cuối giống như một cái móc nhỏ, khiến người ta dễ dàng mềm lòng.
Thấy anh trầm mặc, đáy mắt Khương Tri Ly lại dấy lên một tia hy vọng, đôi tay nhỏ của cô chuẩn bị động đậy.
Thật sự rất ngứa, với năng lực tự kiềm chế của cô, thật sự không nhịn được.
Ngay khi Khương Tri Ly vừa định đưa tay ra lần nữa, Phó Bắc Thần bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, anh ném tài liệu một bên.
Anh nhấc chân đi về phía cô, vừa đưa tay lên kéo chiếc cà vạt màu đen xuống.
Đầu ngón tay thon dài nhanh chóng kéo cà vạt ra, hai màu đen trắng đan xen vào nhau, sắc thái rõ ràng, toát ra vẻ cấm dục.
Ánh mắt anh dán chặt vào cô, xuyên qua không khí, lạnh lùng bình tĩnh, nhưng lại mang mười phần xâm lược.
Khương Tri Ly bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tiến lại gần.
Loại không khí thuộc về anh nhanh chóng tiến đến, không khí xung quanh vào lúc này cũng trở nên loãng hơn.
Khuôn mặt Khương Tri Ly lập tức nóng lên, cô theo bản năng muốn lùi ra sau, lắp bắp nói: "Phó... Phó Bắc Thần..... Em vẫn còn đang bệnh đó..."
Ở đây là bệnh viện, không thích hợp.... Cô còn chưa sẵn sàng...
"Anh muốn làm gì..."
Không đợi cô nói hết, Phó Bắc Thần mím môi, vẻ mặt bình tĩnh kéo hai tay cô qua, dùng cà vạt trói hai tay cô lại.
Động tác của anh nhanh, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
Ngay sau đó, hai tay của Khương Tri Ly bị anh trói chặt.
Mặc dù không không chặt đến nỗi khiến cô không thoải mái, nhưng cũng không thoát ra được.
Lần này cô muốn lén gãi cũng không gãi được.
Sao không hề giống với những gì cô tưởng tượng vậy a a a a a a.
Khương Tri Ly ngây người mấy giây, cuối cùng cô cũng ý thức được tình huống trước mắt, vừa ngẩng đầu lên, không ngờ đυ.ng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tối đi mấy phần.
Giống như đang tập trung, lại giống như dụ dỗ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ.
Ngay khi Khương Tri Ly căng thẳng đến mức không thở nổi, cuối cùng cũng nghe thấy anh lên tiếng.
Giọng nói của Phó Bắc Thần trầm khàn, giọng điệu khó hiểu, anh nở một nụ cười không nghiêm túc.
Anh lại bình tĩnh hỏi ngược lại cô: "Em tưởng rằng tôi muốn làm gì?"