Chương 34: Bế mẹ làʍ t̠ìиɦ

Chương 34: Bế mẹ làʍ t̠ìиɦ

Editor: Candy

"Tiểu Ngọc, con...... Con càng ngày càng quá đáng!" Mạc Tiệp bị hắn bế đến cả người đều tê dại, "Con buông tay ra, mẹ không đi WC nữa......"

"Sắp tiểu ra rồi còn nói khác." Khóe miệng Bùi Ngọc khẽ nhếch nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp đó nắm lấy hai chân cô thẳng lưng hung hăng đảo lộng nộn huyệt trơn trượt của cô, "Lúc này mẹ rất sướиɠ sao? Mặt đỏ hồng."

Hắn cúi đầu hôn lên thái dương cô: "Mẹ tiểu đi, cùng con trai của mình có gì phải thẹn thùng......"

"Mẹ tức giận, mau thả mẹ xuống!" Lúc này Mạc Tiệp bị hắn thao đến mắc tiểu suýt nữa không nhịn được, mùi của thiếu niên trong ngực hắn lại dễ chịu như thế, cô dự cảm mình lại sắp cao trào......

"Mẹ, người đi tiểu một lần để cho con nhìn đi mà......" Bùi Ngọc lại hôn vào gò má cô một cái, nhìn giữa quần áo xốc xếch của cô lộ ra bầu vυ" trắng mịn, lắc lư cơ thể mảnh khảnh làm đầṳ ѵú rung rung, để cơ thể của cô tự nâng lên hạ xuống theo trọng lực, mỗi lần rơi xuống hắn đều nắm chắc thời cơ tốt thẳng lưng cắm vào đến điểm G và điểm mẫn cảm nào đó sau điểm G.

"Không...... A không......" Mạc Tiệp sảng khoái đến mức bắp thịt toàn thân đều không nghe theo sai khiến, vừa lắc đầu đã nghe được tiếng nướ© ŧıểυ từ trong tiểu huyệt phun ra, chảy vào trong bồn cầu "Ào ào" vang dội, mặt cô đỏ bừng lên, trong đời cô chưa bao giờ mất mặt như vậy.

"Thoải mái quá mẹ ơi...... Quá đã......" Bùi Ngọc cảm thấy mỹ mãn càng dùng sức cắm vào sâu hơn.

"A a a......" Mạc Tiệp mở hai chân không ngừng phun nướ© ŧıểυ ra, tiểu xong ngay sau đó lại tiếp tục kịch liệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ, trước mắt không ngừng lóe lên ánh sáng trắng, tiếng nước chảy làm cô cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ cho xong nhưng kɧoáı ©ảʍ lại tăng lên......

"Ưʍ...... Ô ô...... Quá sung sướиɠ, mẹ con muốn bắn......" Bùi Ngọc thoải mái nhắm mắt lại, thẳng hông ở trong cơ thể cô kịch liệt bắn ra, "Ưʍ...... Mẹ, âʍ đa͙σ của người đã dần dần thích ứng với con, dễ dàng tiến vào trạng thái hơn so với lần đầu tiên thao..."

"......" Khuôn mặt của Mạc Tiệp đẫm nước vì xấu hổ.

"Mẹ đẹp quá......" Bùi Ngọc vừa hôn cô vừa rút ra một ít giấy vệ sinh giúp cô lau sạch nơi riêng tư.

"......"

"Mẹ, người giận sao?"

"......"

"Hôn hôn sẽ không giận nữa được không?" Bùi Ngọc nắm cằm và ấn cô vào trên cửa, đôi môi dán lên cánh môi hé mở của cô, đầu lưỡi thâm nhập, trằn trọc trong khoang miệng cô.

Mạc Tiệp bị nụ hôn của hắn làm cho hồ đồ đến mức quên cả nhắm mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn ngũ quan tinh xảo của hắn gần trong gang tấc.

"Tiểu Ngọc......" Cô thở ra một hơi mới mở miệng gọi hắn.

"Vâng?"

"Mẹ ruột của con nhất định rất đẹp..." Đầu óc Mạc Tiệp mơ màng, không đầu không đuôi nói một câu như vậy —— thật ra cha của Bùi Ngọc đã xem như rất anh tuấn, nhưng tổng thể của Bùi Ngọc so với cha hắn còn tinh xảo tuấn tú hơn rất nhiều, nhất định phải là đại mỹ nữ giống như nữ minh tinh mới có thể sinh ra một đứa con trai thế này......

"Tự khen mình?" Bùi Ngọc ra vẻ không thèm để ý nói, "Mẹ không phải là mẹ ruột của con sao?"

"Ai nha đừng hồ nháo......" Mỗi lần Mạc Tiệp được hắn gọi là mẹ đều phải xây dựng tâm lý một phen, đó là cô không phải mẹ ruột của hắn mới có thể áp chế cảm giác xấu hổ của mình, bây giờ bị hắn nói câu "Mẹ không phải là mẹ ruột của con sao" tiểu huyệt tức khắc sít chặt, vừa mới được hắn lau sạch sẽ lại ướt đẫm......

"Được rồi...... Con đi ra ngoài trước đi. Bị người khác phát hiện sẽ không tốt......" Mạc Tiệp vội vàng đẩy hắn ra xa một chút, sợ hắn cách gần như vậy mình lại không kiềm chế được muốn nhiều hơn, "...... Buổi tối, buổi tối về nhà lại tiếp tục......"

"Buổi tối còn làm? Con còn phải làm bài tập nữa."

Nụ cười của Bùi Ngọc đặc biệt thiếu đánh.

"Con...... Mới khai giảng mấy ngày, bài tập ở đâu ra!" Mạc Tiệp thẹn quá hóa giận.

"Con đã tự lập kế hoạch cho bản thân......Con chưa bao giờ dựa vào bài tập mà giáo viên giao." Động tác của Bùi Ngọc ôn nhu mặc áo ngực vào cho cô, lại cài chắc nút áo trước ngực cô, chắc chắn sẽ không lộ ra mới ngẩng đầu lên nói, "Lát nữa con còn có tiết học, con về phòng học trước......" Dừng một chút lại cười cười bổ sung thêm một câu, "Buổi tối sẽ cho mẹ ăn một bữa thật ngon bồi bổ cơ thể, ngoài bộ ngực và cặp mông ra cả người đều gầy đét, con tùy tiện cũng có thể bế mẹ lên......"

Nụ cười của hắn rất đẹp mắt giống như ánh trăng sáng ngời, cô nhất thời lại có chút đầu váng mắt hoa.

"Con mau đi học đi." Mạc Tiệp buộc mình dời ánh mắt đi.

"Vâng...... Còn nữa, mẹ không nên ghen tuông tùy tiện, giống như con nít vậy." Bùi Ngọc đột nhiên nhớ tới nguyên nhân hắn đến phòng làm việc tìm cô, biểu tình trịnh trọng nói, "Con và mẹ đã có quan hệ như vậy rồi, con sẽ không có liên quan gì đến những cô gái khác."

"......" Mạc Tiệp nghe vậy không biết nên phản bác lời nói "Giống như con nít", hay là hỏi ngược lại "Với mẹ là loại quan hệ nào" —— cô đột nhiên cảm thấy đau đầu.

"Con mau đi học đi, có chuyện gì buổi tối về nhà nói." Mạc Tiệp đành phải đuổi hắn đi nhanh một chút, để cho mình có thời gian suy nghĩ về đời người.

Bùi Ngọc lưu luyến hôn cô một cái nữa mới mặc quần áo đi ra ngoài.

Buổi chiều chỉ có một tiết học công khai, Bùi Ngọc đến phòng học sớm, ngồi ở hàng sau cùng, mở máy tính ra bắt đầu chỉnh lý giáo trình chương trình dạy học cấp cao hơn mà học kì này hắn đã chọn.

"Oa, cậu là Bùi Ngọc ở viện vật lý sao?" Nữ sinh bên cạnh suýt nữ hét chói tai —— cô cũng quá may mắn, lại có thể ngồi cạnh Bùi Ngọc, mà người thật của cậu ấy nhìn đẹp hơn so với những hình ảnh đăng tải trên mạng.

"Ừ, chào cậu." Bùi Ngọc lễ phép nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.

"Tớ là Lê Mẫn ở viện triết học." Nữ sinh tự giới thiệu bản thân, thấy hắn chỉ chuyên tâm nhìn màn hình máy tính với thái độ lãnh đạm, hơi có chút bất mãn, "Cậu còn chỉnh lý lại bài ghi chép à...... Nghe các bạn học ở trường trung học phụ thuộc đều nói cậu là đại thần, tớ còn tưởng là mỗi ngày cậu không học tập còn có thể cái gì cũng biết chứ..."

Khóe miệng Bùi Ngọc vẽ ra một độ cong nhạt nhẽo, giọng nói bình tĩnh cười hừ một tiếng, nghiền ngẫm lặp lại lời nói của cô ấy: "Không học tập còn có thể cái gì cũng biết?"

"Đúng vậy...... Chẳng lẽ không phải sao?" Lê Mẫn tò mò hỏi, "Bạn trai tớ là người như vậy."

Bùi Ngọc hết sức chuyên chú gõ bàn phím, không để ý đến cô ấy nữa —— mỗi ngày không học tập còn có thể cái gì cũng biết? A, vậy chỉ có hai loại khả năng. Một loại là bởi vì cách học quá đơn giản, chỉ cần hiệu quả cao, trong thời gian ngắn sẽ dễ dàng nắm vững hết, một loại khác là không có gì để theo đuổi, học hiểu một chút để ứng phó với nội dung bài thi cũng không nghĩ sẽ tìm hiểu sâu hơn.

"Cho nên cậu là loại người chăm chỉ sao?" Lê Mẫn lại thao thao bất tuyệt, vẻ mặt đầy sùng bái khoe khoang, "Bạn trai tớ là loại người có thiên phú, mỗi ngày đều chơi game, nhưng trong kì thi cái gì cũng biết."

"Có lẽ vậy." Bùi Ngọc cũng lười cãi lại, hắn biết loại "Người có thiên phú" này xem thường "Người chăm chỉ" nếp sống ở cao trung xác thực rất phổ biến, mà chẳng qua là bởi vì nội dung bài học ở cao trung quá đơn giản nên nhiều người lầm tưởng việc giỏi trong các kì thi thì cho rằng mình có chút thiên phú nào đó...... Muốn nói người có thiên phú thật sự, bạn gái hắn...... A không đúng, mẹ hắn mới tính là người có thiên phú thật sự, hơn nữa luận về khắc khổ, chăm chỉ học tập cũng không mấy người có thể so được với cô —— nghĩ ngợi lung tung, hắn lại bắt đầu khinh thường bản thân ấu trĩ, lại âm thầm so sánh với người khác......