Chương 47: Giúp mẹ chuẩn bị mang thai

Chương 47: Giúp mẹ chuẩn bị mang thai

Editor: Candy

Mạc Tiệp ôm hắn run rẩy hồi lâu mới bình ổn lại sau cao trào, ánh mắt mê ly ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh nắng chiếu qua rèm cửa sổ, con ngươi sâu thẳm của hắn như có màu hổ phách, như thể một cái liếc mắt đã có thể phong ấn trái tim đang đập dữ dội của cô lúc này.

"Mẹ......"

Bùi Ngọc kêu vài tiếng cô mới hoàn hồn.

"Hả?"

"Người......Hình như tới chu kì kinh nguyệt." Bùi Ngọc kéo chân cô, dùng khăn giấy nhẹ nhàng chạm vào môi âʍ ɦộ của cô, "Có máu......Vừa rồi con không hẳn làm mẹ bị thương chứ?"

Mạc Tiệp chán nản lắc đầu, biểu tình dường như một giây tiếp theo sẽ muốn khóc.

"Đau bụng kinh à? Mẹ chưa uống Ibuprofen trước sao." Bùi Ngọc biết mỗi lần đến thời kì hành kinh cô đều không dễ chịu.

Mạc Tiệp lắc đầu, vô cùng đáng thương lôi kéo tay hắn đong đưa: "Không mang thai......"

"......" Bùi Ngọc mím môi với vẻ mất tự nhiên, tiếp đó bất đắc dĩ cười nói, "Con đã tận lực, mẹ nhìn con có ích lợi gì?"

Mạc Tiệp tiếp tục ủy khuất nhìn hắn: "Mấy ngày kế tiếp cũng không thể làʍ t̠ìиɦ......"

"Mẹ, con còn chưa thành niên đâu, người không nên nói mãi chuyện muốn cùng con mang thai, cùng con làʍ t̠ìиɦ, những thứ này không thích hợp với thiếu nhi." Bùi Ngọc không nhịn được trêu chọc cô, khom lưng bế cô lên đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Mạc Tiệp trừng mắt nhìn hắn, nhất thời bị nghẹn không lên tiếng.

"Mẹ có cái gì không thoải mái sao?" Bùi Ngọc mở vòi hoa sen để giúp cô làm sạch cơ thể dính máu kinh nguyệt.

"Không có." Mạc Tiệp bị hắn xối nước đến một trận tê dại, không kìm lòng nổi rêи ɾỉ một tiếng.

"...... Thời gian hành kinh còn mẫn cảm như vậy." Bùi Ngọc tắt vòi hoa sen, đưa cho cô nói, "Nếu không thì mẹ tự làm?"

"Tiểu Ngọc làm." Mạc Tiệp từ chối.

Bùi Ngọc hết cách, ngoan ngoãn tiếp tục giúp cô rửa sạch.

"Tiểu Ngọc..." Giọng nói của Mạc Tiệp có vẻ hơi yếu ớt giữa tiếng nước chảy ào ào.

"Dạ?"

"Con cảm thấy các bạn học mới như thế nào?"

"Đều rất lợi hại."

"Vậy...... Có nói chuyện được không?"

"Mẹ muốn hỏi con có nói chuyện với nữ sinh hay không chứ gì?" Bùi Ngọc tắt vòi hoa sen, ngẩng đầu thản nhiên đón nhận ánh mắt né tránh của cô.

"Không có...... Mẹ chỉ quan tâm một chút đến tình hình kết giao bạn bè của con thôi." Mạc Tiệp đường hoàng nói, "Việc kết bạn có giúp ích cho tâm lý khỏe mạnh của trẻ em mà......"

"Vâng......Vậy nhất định mẹ cho rằng, trẻ em mỗi ngày cùng mẹ làʍ t̠ìиɦ, trợ giúp mẹ chuẩn bị mang thai cũng giúp cho tâm lý khỏe mạnh?" Bùi Ngọc không nhịn được chế nhạo cô, thuận tiện thêm vào hai chữ "trẻ em" này.

Mạc Tiệp đột nhiên đỏ bừng mặt, lại lần nữa bị nghẹn đến mức không nói nên lời.

"Tối nay có một buổi tiệc chào mừng tân sinh viên." Mạc Tiệp nói sang chuyện khác, "Sẽ có học trưởng học tỷ của con thi đấu tài nghệ, còn có đủ loại hoạt động, rất thú vị, con đừng quên tham gia."

"Con không định đi." Bùi Ngọc nói với vẻ không hứng thú, dừng một chút lại trêu chọc hỏi, "Mẹ sợ tối nay con ở nhà, mẹ nhìn thấy con và thèm thuồng thân thể của con nhưng không được ăn trong thời gian hành kinh sao?"

"Mẹ muốn con đi gặp gỡ bạn học mới." Mạc Tiệp liếc hắn một cái, vừa nói vừa lau khô người rồi thay qυầи ɭóŧ cotton sạch sẽ.

"Được." Bùi Ngọc vẫn luôn nghe lời cô.

Mạc Tiệp cực kỳ yêu dáng vẻ nghe theo này của hắn, không nhịn được đi tới, ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp có đường cong rõ ràng và tựa vào khuôn ngực rộng lớn ấp áp của hắn hỏi: "Vậy rốt cuộc con có nói chuyện với nữ sinh không?"

Bùi Ngọc cười khẽ: "Trước mắt còn không có... Nhưng mà sau này có lẽ sẽ có một số người cùng chung chí hướng."

"Vậy...... Con sẽ yêu sao?" Mạc Tiệp ôm hắn chặt hơn.

"Thì ra mẹ không yêu con sao?" Bùi Ngọc vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, cười đến cực kì vô tội.

Mạc Tiệp ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên, thấy dung mạo thanh tú của hắn đều là ôn nhu, nội tâm bất an tức khắc bình tĩnh trở lại.

Bùi Ngọc thấy cô ngẩng đầu với bộ dạng ngốc nghếch, bỗng nhiên nhớ lại mình từng nhìn thấy người hướng dẫn đánh giá cô cực kì thông minh, không khỏi muốn cười, lại cảm thấy cực kì đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mọi thứ đều ngọt ngào giống như kẹo dẻo Q ball.

(*) Q ball: thức ăn dai và đàn hồi ở Đài Loan (như kẹo Chip Chip ở VN).

"Tiểu Ngọc là bạn trai mối tình đầu của mẹ sao?" Bùi Ngọc nắm cằm cô rồi hôn lên, mơ hồ không rõ hỏi.

"Ừ...... Nhưng mà, nhưng mà sau này khi con đã trưởng thành, sẽ tiếp xúc với nhiều người ưu tú hơn, sẽ còn gặp được rất nhiều cô gái trẻ tuổi thông minh hơn, xinh đẹp hơn và đáng yêu hơn mẹ......" Mạc Tiệp vô cùng vui vẻ, không hề cố kỵ mà nói ra lời trong lòng.

"Nhưng không ai có thể trở lại năm con mười bốn tuổi...... Làm mẹ của con giống như mẹ vậy." Bùi Ngọc áp sát đầu cô, ôn nhu nói ở bên tai cô, "Mẹ là duy nhất, không thể thay thế."

"...... Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào." Mạc Tiệp cảm thấy hứa hẹn như vậy nghe có vẻ quái lạ, lại không biết phải phản bác như thế nào.

"Mẹ, Tiểu Ngọc thích người, vĩnh viễn chỉ thích một mình mẹ." Bùi Ngọc ôm cô, giọng nói lành lạnh ôn nhu vô cùng ái muội ở trong phòng tắm với sương mù mờ mịt.

Mạc Tiệp cảm thấy du͙© vọиɠ lại bị khıêυ khí©h mà dâng lên, cô đỏ mặt vội vàng đẩy hắn ra và nói: "Con tắm đi, mẹ đi nấu cơm."

Bùi Ngọc bị dáng vẻ lung túng của cô chọc đến bật cười, gật gật đầu nói: "Nên ăn trưa rồi."