Chương 29: Làm sinh viên của mẹ

Chương 29: Làm sinh viên của mẹ

Editor: Candy

Mạc Tiệp rời giường tắm rửa đơn giản, tình cảm mãnh liệt qua đi mồ hôi và nơi riêng tư chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhắc nhở cô chuyện gì đã xảy ra —— con người chính là loài động vật kỳ lạ như thế, thời điểm chưa phát sinh quan hệ cho rằng đi đến một bước này bầu trời sẽ sụp đổ, khi thật sự đã làm trái lại rất bình tĩnh còn đúng lý hợp tình mà nghĩ dù sao cũng đã làm được rồi.

Cô hết sức vui vẻ, đây là thời khắc vui vẻ thật sự duy nhất của cô khi nhiều lần gặp xui xẻo và khó khăn sau khi về nước —— thậm chí cô bắt đầu cảm thấy, có lẽ bị lừa hôn cũng không phải là điều gì đó đáng để phiền muộn, tất cả giống như đã định trước vậy, là vì đưa Bùi Ngọc đến bên cạnh cô.

Cô lau người và bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Bùi Ngọc đã bày sẵn cà phê đen nóng, bánh bao hấp pha lê, trứng luộc và một đĩa rau salad ở trên bàn.

"Con giúp mẹ sấy khô tóc, mẹ mau ăn đi." Bùi Ngọc cầm máy sấy đã chuẩn bị xong nói.

"Con không ăn bữa sáng sao?" Mạc Tiệp nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, vội vàng nhét một cái bánh bao hấp vào trong miệng.

"Mẹ ăn xong rồi con ăn, mỗi lần mẹ đều để thừa lại rất nhiều, lãng phí." Bùi Ngọc dường như không có việc gì nói.

Mạc Tiệp bị nghẹn một chút: "Con tiết kiệm như vậy? Một chút cũng không giống con nhà giàu có."

"Chủ yếu là muốn ăn đồ ăn mẹ đã ăn qua." Bùi Ngọc cúi đầu nói xong, liền nhìn thấy tai cô nháy mắt đỏ bừng.

Mạc Tiệp bị một câu nói của hắn làm cho ngượng ngùng tiếp tục nhai, rõ ràng cũng không có từ gì khoa trương hơn so với những lời hắn nói lúc ở trên giường, nhưng cố tình nghe lại vô cùng ái muội, may mà lúc này tiếng vang máy sấy tóc vù vù truyền đến, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Bùi Ngọc thực ra có chút bất đắc dĩ, trong lòng cảm thán mẹ hắn trong việc này thật sự rất đơn thuần, rõ ràng thông minh như vậy, nhưng chưa bao giờ dùng đầu óc của mình vào một người sống —— cô cũng không nắm được cha hắn có bối cảnh gì đã đi lãnh chứng, còn tưởng rằng hắn chính là một "Phú nhị đại" bình thường. Chính xác mà nói hắn phải được xem như là thế hệ đỏ thứ ba, tất cả tổ tiên của hắn đều là những cái tên thấy được trong sách giáo khoa lịch sử, cô bác hay chú nhỏ kém cỏi nhất cũng là cán bộ cấp sở, duy chỉ một mình cha hắn là kiên trì gây dựng sự nghiệp ngoài dự đoán, lại lẫn vào không tốt lắm, bị trưởng bối không hoan nghênh nhất, quan hệ trong gia đình huyên náo đến căng thẳng.

(*) Thế hệ đỏ thứ ba: Thế hệ thứ ba của Red là con cái của thế hệ thứ hai của Red, và họ là hậu duệ của những người cha sáng lập ra Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Nhiệt độ thổi ra từ máy sấy tóc vừa vặn, mà ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn trớn phía sau tai và cổ cô lại dẫn đến từng trận nóng bỏng, đặc biệt là mỗi lần tay hắn luồn dọc theo mái tóc dài của cô xen vào tiếp xúc với sợi tóc, cô đã khó mà khắc chế một trận tê dại, lòng bàn tay kề sát da đầu phảng phất như có ma lực làm cho cô vô cùng thoải mái.

Khi tóc đã được sấy khô một nửa, giữa hai chân cô đã ướt đẫm.

"Mẹ ăn no rồi!" Mạc Tiệp che dấu ham muốn kẹp chặt hai chân nói.

Cô xấu hổ quay đầu lại nhìn hắn, lại vội vàng nói một câu "Mẹ đi thay quần áo" liền chạy trối chết.

Cô quấn khăn tắm ăn bữa sáng, lúc này mép ghế dựa trước bàn ăn đã ướt đẫm, Bùi Ngọc nhìn cũng không khỏi đỏ mặt một hồi —— chỉ sấy tóc thôi...... Cũng có thể ướt?

Nơi ở của hai người chỉ cách đại học T lộ trình mười phút đi bộ, Mạc Tiệp thân là giáo viên không thể đến muộn nên cũng không chờ hắn, nhét tài liệu giảng dạy vào trong túi xách xong liền đi đến trường trước.

Khi đẩy cửa phòng học ra, Mạc Tiệp không nhịn được một lần nữa xác nhận số phòng học một chút, tin chắc mình không đi nhầm chỗ mới bước vào.

Trước nay cô chưa thấy qua môn tự chọn vật lý của trường đại học nào có thể sôi nổi như vậy, đông nghịt tất cả đều là người, ngay cả hành lang cũng chật kín người, phô trương như này...... Không biết còn tưởng là tọa đàm của vị giáo sư trứ danh nào chứ.

"Tôi rất vui khi có nhiều sinh viên như vậy đến dự thính," Mạc Tiệp nhẹ nhàng đặt tài liệu giảng dạy ở trên bục giảng, quét mắt một vòng nói, "Nhưng tôi rất tò mò, điều gì khiến các em cảm thấy hứng thú đối với môn học này của tôi như thế?" Cô thuận tay mời một nữ sinh ngồi hàng đầu: "Thấy em ngồi ở hàng đầu tiên, nhất định rất tích cực, em nói thử một chút?"

Sắc mặt nữ sinh lúng túng đứng lên, gãi gãi đầu mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì nghe nói giáo sư Mạc rất lợi hại......"

Cả lớp học cười phá lên.

Mạc Tiệp cũng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Thật ra thì tôi rất vui khi có nhiều nữ sinh cảm thấy hứng thú đối với vật lý như vậy, cũng hy vọng sau này có thể có nhiều bạn nữ tham gia đến nghiên cứu khoa học vật lý hơn."

Cô liếc mắt một cái khắp cả lớp ước chừng có hai phần ba nữ sinh, tỉ lệ nam nữ không cân đối, nữ sinh rất hiếm thấy ở trường đại học T, đây quả thực có thể nói là hiện tượng lạ.

Lúc cô đang nghi hoặc, trong lớp học đột nhiên bắt đầu xôn xao.

Cô đang ngờ vực chuyện gì đang xảy ra, liền thấy Bùi Ngọc ôm laptop đứng ở cửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng.

Đã hết chỗ ngồi.

Cô vừa định mở miệng bảo hắn ra hàng phía sau chen chúc một chút, liền nhìn thấy vài nữ sinh ngồi hàng đầu tự động dịch ra chừa lại một vị trí ở chính giữa, nhỏ giọng gọi hắn: "Bùi Ngọc... Chúng tớ chiếm chỗ ngồi cho cậu!"

Bước chân Bùi Ngọc cứng đờ, nhớ tới buổi sáng ở trên giường cô nói với hắn không được ngồi hàng đầu, nhất thời lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Bùi Ngọc, lại đây này!" Vài nữ sinh còn không có nhãn lực mà điên cuồng vẫy tay.

Có nam sinh học bá ngay thẳng đã bắt đầu bất mãn ở hàng phía sau: "Nữ sinh các cậu thích Bùi Ngọc không ai quản, nhưng có thể đừng làm trở ngại đến việc học của người khác hay không? Các cậu chiếm chỗ ngồi hàng đầu, làm người thật sự muốn học tập phải chen chúc ở phía sau, thật sự không biết xấu hổ?"

Có cậu ấy mở đầu, những nam sinh khác vốn tiếng oán than dậy đất không chỗ phát tiết cũng mở miệng than phiền:

"Đúng vậy, nữ sinh đang ngồi có mấy người thật sự thích vật lý? Chẳng qua là nghe nói Bùi Ngọc chọn môn này là môn học tự chọn mới đến cọ môn học!"

"Đúng vậy, môn học này nói về lý thuyết trường lượng tử, nữ sinh các cậu biết đây là cái gì sao mà chạy tới nghe?"

"Cái khác không nói, những môn học cơ sở như lý thuyết trường cổ điển, cơ học lượng tử, lý thuyết nhóm đã học qua sao mà tới nghe? Cũng không biết là tới học hay là tới cua đàn ông."

"Tôi thấy có không ít nữ sinh viện kinh tế, viện báo chí và truyền thông, viện luật cũng chạy tới nghe, trước đem vi phân và tích phân học cho hiểu rồi lại nói?"

Mạc Tiệp lẳng lặng lắng nghe, ý cười trên mặt càng thêm cứng đờ.

"Tôi tin tưởng tuyệt đối có không ít nữ sinh thật sự thích vật lý." Cô mở miệng cắt đứt tiếng ồn ào trong phòng học, "Đồng thời, tôi cũng hy vọng môn học tự chọn này có thể mang lại thể nghiệm thú vị cho những sinh viên chưa học qua các môn cơ bản nhưng lại có hứng thú......"

Bên trong phòng học động nghịt người, Bùi Ngọc không còn chỗ để đi, đành phải ngồi ở hàng đầu với mấy nữ sinh đã giúp hắn chiếm vị trí tốt.

"Bạn học Bùi Ngọc." Mạc Tiệp cúi đầu nhìn Bùi Ngọc ngồi ở hàng đầu mở máy tính ra.

Bùi Ngọc vừa mới ngồi ổn định, phản ứng trong chốc lát mới ý thức được "Bạn học Bùi Ngọc" trong miệng cô lúc này là đang gọi hắn, một lần nữa nhanh chóng đứng lên.

"Tại sao em lại đến muộn?" Mạc Tiệp ngoài cười nhưng trong không cười hỏi hắn.

???

Tại sao con lại đến muộn, trong lòng mẹ không biết sao? Sáng sớm mẹ đã làm gì?

Bùi Ngọc không nói mà ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô, sống lưng rét run một trận.