- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ
- Chương 6
Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 6
Buổi tối, Lâm Y Y sắc mặt đen sì đứng trước của hàng có tên "Pub", nàng nhíu mi, đứng yên một chỗ không chịu tiến lên.
Nàng đời này còn chưa có đi đến quán bar, mà quán bar đối với cá tính hướng nội của nàng hoàn toàn không phù hợp. Huống hồ nàng không thích mấy cái loại nhạc đinh tai nhức óc, cũng không cảm thấy nàng ở trong đám đông có chút vui vẻ.
"Ta....." Lâm Y Y nhìn về phía hắn muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Không cần quá miễn cưỡng, nếu không muốn ta cũng không ép." An Khâm Đàn nhìn khuôn mặt dài ra của nàng,lấy giọng huynh trưởng bàn bạc.
"Nếu cảm thấy không quen ta có thể về trước không?" không đợi hắn trả lời nàng lập tức tức tươi cười nói "Ngươi không cần đưa ta về,bạn ngươi giúp ngươi làm tiệc chia tay, ngươi trăm ngàn lần không thể để bọn họ mất hứng."
An Khâm Đàn nhìn nàng tốt bụng lương thiện, đầu ngón tay di chuyển chạm đến môi nàng. Một cảm giác như có dòng điện vô hình chạy qua hai người, ai có ý định chạm vào nhất định sẽ bị giật chết.
Lâm Y Y cùng hắn nhìn nhau nhưng cũng không đẩy tay hắn ra.
"Ngươi sẽ thích nơi này. Sau khi ta về Mỹ, ngươi buổi tối nếu buồn chán có thể đến nơi này giải trí một chút." An Khâm Đàn cúi người, cố ý muốn cùng nàng bốn mắt chạm nhau.
Khoảng thời gian ở chung này hắn còn chưa kịp đếm đã trôi qua. Hắn ngày kia sẽ rời đi, cũng không dám mơ nàng trong hai ngày sẽ thay đổi tính tình nhanh chóng, đột nhiên đối với hắn yêu thương nhung nhớ. Dù sao nàng trong khoảng thời gian này tránh né hắn bao nhiêu, hắn đều đã thấy.
Bởi vì không muốn ép buộc nàng, cho nên hắn bắt buộc chính mình "vân đạm phong khinh", bắt buộc chính mình không đi nhiễu loạn tình cảm, mặc dù hắn thật sự bị tình cảm của mình phản lại lý chí khiến hắn nhiều phen điên cuồng, tuy rằng hắn có thể đánh đổ nàng khiến nàng ngàn vạn lần không tha cho hắn, nhưng hắn là muốn buông tay.
An Khâm Đàn làm bộ không chú ý tới hốc mắt nàng có chút hơi nước, đối nàng nháy mắt mấy cái, cười nói: "Lần sau nếu ngươi tới ta sẽ kêu ông chủ giảm giá cho."
"Không cần phải tốt với ta như vậy." Nàng chóp mũi cay cay, thanh âm rất nhỏ, thật sợ chính mình sẽ khóc mất.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, vui vẻ hưởng thụ đi!" An Khâm Đàn nhún vai, nắm tay nàng đi vào quán bar. Hắn hiện tại thầm nghĩ muốn tận dụng khoảng thời gian còn lại trân trọng nữ nhân hắn yêu thương.
Lâm Y Y tựa ở bên người hắn, đi vào "Pub" một giây liền kinh ngạc.
Nàng nghĩ đến quán ăn đêm không khí muốn càng ngợp trong vàng son một chút, nhưng trước mắt này lấy đại lượng phiêu lưu mộc trở thành trang sức gỗ thô sắc không gian, đánh tịch dương sắc ngọn đèn, lại có vẻ tương đương ấm áp.
Nàng nghĩ đến quán bar toàn là những nơi nhạc điện tử điên cuồng, không nghĩ đến môt nới như thế này, có những ca sĩ đang hát những khúc ca dân tộc, một giọng nam trung ngân nga.....
"Vô tư thiên chân ở mây khói trung biến mất tẫn, cảnh trong mơ mất đi ở lô địch trung lan tràn khởi: Tốt đẹp là vì vượt qua tốt đẹp sợ hãi, tốt đẹp đi bởi vì không nhìn tốt đẹp mất đi...."
[ Lời / Ngô Thanh Phong ].)
"Rất hay." Bởi vì là tiếng trung nên nàng đối với quán bar này bắt đầu có chút thiện cảm.
"Coktall "ánh nắng", có hương vị của Châu Âu rất nhẹ, thích hợp để luyện tập." hắn kéo nàng đến một góc nơi đặt chiếc so pha dài ngồi xuống.
"Rất giống ngồi ở hàng lão Tô, nghe loại nhạc này thật có cảm giác." Nàng nhẹ giọng nói.
"Ai da, xem ra ngươi cũng là người có gu âm nhạc nha." An Khâm Đàn trêu tức xoa bóp hai má nàng.
"Ta lúc trước còn đang không biết hàng lão Tô chạy đi đâu nha."
"Sang năm khi ta quay lại, nếu ngươi không đem bản thân thay đổi ta sẽ mang ngươi đi theo luôn." Hắn nhìn nàng, lời nói ra ẩn chứa tâm tình.
"Được." nàng lập tức gật đầu.
"Không lo lắng chuyện tiền nong sao?"
"Ngươi không cần đi theo lấy người đi." Nàng nhịn không được học hắn trêu đùa.
"Cái gì! Lòng ta sớm đã là một nơi thanh tĩnh bí ẩn, ngươi sao có thể hiểu được tính toán của ta." Hắn trợn mắt, vẻ mặt khϊếp sợ như mới trúng đạn.
"Ta đùa thôi." nàng giật nhẹ cánh tay hắn, khẩn trương giải thích "Ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, ta sẽ tự mình lo lộ phí....."
Hắn kéo nàng vào trong lòng, cằm hắn cọ cọ lên tóc nàng, thấp giọng nói "Ta làm sao có thể quên ngươi đây."
Nàng cả người bị hắn ôm trong lòng, trên người hắn tỏa ra một hương thơm thật dễ chịu. Lòng của nàng co rút lại, đau đớn không thở nổi dứt khoát đẩy hắn ra.
Hắn không phải của nàng!
"An Khâm Đàn, ngươi trốn ở đây làm gì! Đợi chuẩn bị về Mỹ mới đến điểm danh, ngươi có còn coi ta là gì không hả?" Ông chủ Cung Nghiêm chạy đến trước mặt họ, nghiêm nghị không khách khí gõ bả vai hắn.
"Ai bảo ngươi bộ dạng không đủ gợi cảm xinh đẹp, không hấp dẫn được ta hàng đêm đến đây cuồng hoan?"
Cung Nghiêm cùng An Khâm Đàn khá lớn giọng khiến một vài khách quen chú ý đến chào hỏi.
An Khâm Đàn nắm bả vai của nàng, cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu liền dẫn nàng đi đến nơi hắn thích nhất, một chiếc sô pha hồng ở sau quầy bar.
Lâm Y Y ngồi vào bỗng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khiến nàng hoàn toàn không muốn đứng lên.
Nàng thỏa mãn khóe môi cong lên, phát hiện quan bar phân thành bốn khu, mỗi một khu đều có điểm đặc sắc riêng, nàng còn nhìn thấy khá nhiều ghế dựa treo nhẹ nhàng.
"Ghế dựa kia treo ở trên không sao?" nàng tò mò hỏi.
"Phía dưới chỉ là tạo cảm giác trong suốt thôi, nhìn xa sẽ giống như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ có thiên tài mới có được ý tưởng này nha!" An Khâm Đàn đắc ý giơ lên ngón tay cái "Thích không?"
"Ghế ngồi rất thoải mái, rất được."
"Ghế ở đây tất cả đều do tên này thiết kế." Cung Nghiêm cầm hai chai nước đến trước mặt họ "Có muốn ăn gì không?"
"Cho nàng cơm rau là được rồi, cùng một ly nước chanh."
"Đủ mười tám tuổi chưa?" Cung Nghiêm lại đưa đến một cái khay, bên trong chứa mấy viên chocolate.
"Đương nhiên đủ, ta không cầm thú như vậy." An Khâm Đàn đưa cho nàng một viên, chính mình cũng ăn một viên.
"Thiên hạ loạn rồi, An Khâm Đàn cư nhiên đem chocolate cho người ta ăn." Cung Nghiêm vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
"Lần tới ta đến Đài Loan, chocolate của ta đều giao cho tên gầy còm này ăn." An Khâm Đàn giúp nàng mở chai nước khoáng.
"Không thành vấn đề, cam đoan nuôi béo nàng." Cung Nghiêm có chút đăm chiêu chăm chú nhìn hành động của hắn, cười nhẹ sau đó quay người tránh đi.
Hắn có dự cảm, không lâu sau, tiểu nữ nhân này chắc sẽ bị hải tặc An Khâm Đàn bắt đến nước Mỹ xa xôi. An Khâm Đàn ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, hắn sao có thể để nàng một mình ở lại Đài Loan đây?
Lâm Y Y nuốt xuống viên chocolate trong miệng, ngẩng đầu nhìn lại An Khâm Đàn tầm mắt đang chung thủy nhìn nàng.
"Cảm giác không giống tiệc chia tay nha." Nàng yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi vấn đề nàng đang băn khoăn trong lòng "Quan tỷ đâu?"
"Có ngươi giúp ta làm tiệc chia tay, như vậy là đủ rồi." Hắn không nghĩ muốn nói nhiều đến chuyện này, ánh mắt âm u không buông tha bất cứ biểu hiện biến hóa nào trên khuôn mặt nàng.
Lâm Y Y cắn môi, nàng biết hắn có lòng, là muốn giới thiệu nàng làm quen với ông chủ, làm cho khi hắn rời đi, có người có thể nói cho nàng biết tình hình gần đây của hắn.
"Ngươi không cần làm như thế, chúng ta là bạn bè mà." Nàng ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
"Ta nghĩ làm sẽ làm." Hắn cố chấp nói. Hai từ "bạn bè" làm hắn khó chịu.
Lâm Y Y cúi đầu, không dám cùng hắn bốn mắt giao nhau. Nếu lý trí nàng không mạnh, nếu không phải Quan tỷ luôn đối tốt với nàng, nàng thật nghĩ mình đã sớm buông xuôi.
Cung Nghiêm bưng lên phần cơm rau cùng một ly nước chanh đá "Món khai vị, nước chanh lanh có thể giúp kí©h thí©ɧ vị giác."
"Thật ngon, nhất định là rất ngon." Lâm Y Y nhìn màu sắc của món rau, phát hiện bên trong cũng có đến năm loại quả.
Nàng đem phần ăn đưa tới trước mặt An Khâm Đàn.
Hắn ngồi im, làm bộ không phát hiện.
Nàng cầm lấy một miếng dưa chuôt, cố chấp đưa đến bên môi hắn.
An Khâm Đàn không tình nguyện hé miệng, miễn cưỡng ăn hết một miêng.
Cung nghiêm lần đầu tiên nhìn đến hắn ăn rau xanh, cảm thấy vô cùng kỳ lạ nói " thịt bò năm phần chín của ngươi có hay không cho thêm rau xanh hay táo?"
"Ngươi đừng làm loạn, ta hiện tại chỉ cần được ăn thịt là thỏa mãn." An Khâm Đàn đau khổ cau mặt.
"Ta rất thích thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© cho ngươi."
Lâm Y Y bị lời này dọa chết, nàng đột nhiên ngẩng đầu liền thấy một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc thật sành điệu trực tiếp ngồi lên đùi An Khâm Đàn.
Sao có thể lớn gan phóng đãng như thế chứ, muốn dọa chết Lâm Y Y, nàng thậm chí không biết nhìn đi đâu đành phải cúi đầu mạnh mẽ ăn rau của mình.
"Cậu nhóc hư hỏng này, tới nơi này mà cũng không gọi ta một tiếng, ngươi ấy, hai tháng trước còn ở trên người ta phóng hỏa, còn chưa có đốt hết nha." Nữ nhân ôm lấy cổ hắn "Khi nào thì rảnh theo giúp ta a?"
Lâm Y Y nhớ tới có một thời gian hắn hay đến quán bar, thì ra là đến đây chơi trò trăng gió. Nàng không nghĩ sẽ tức giận, cũng không nghĩ để ý đến nhưng vẫn nghiêm mặt lại.
"Ngươi dọa người bạn nhỏ của ta sợ nha." An Khâm Đàn kéo tay nữ nhân ra, đem nàng đẩy ra bên cạnh.
"Bạn gái ngươi?" Nữ nhân lại lần nữa tiến đến, đem bộ ngực đồ sộ dí sát vào hắn.
"Ta không có bạn gái." Hắn tức giận nói.
Không có bạn gái? Lâm Y Y cau mày, hắn mở lớn hai mắt như thế, sao có thể nói dối mà không chớp mắt.
"Đúng vậy, An Khâm Đàn sao có thể có bạn gái chứ, ngươi căn bản giống như cơn gió. Hơn nữa cô bé kia cũng không phải khẩu vị của ngươi nha." Nữ nhân dán mặt vào hắn, ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình va chạm vào hắn.
Lâm Y Y nhìn nữ nhân bộ dạng nhiệt tình, ngực đau như có ai đang bóp lấy tim nàng. Sắc mặt tái nhợt, yếu ớt như đang đứng trên một tảng băng mỏng, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nàng bị đánh tan.
An Khâm Đàn nhìn biểu tình không tự nhiên của Lâm Y Y, mắt lạnh bỗng lóe lên một phép thử.
An Khâm Đàn ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Y Y, lại nghiêng đầu khẽ cắn vành tai nữ nhân, thổi một hơi.
Nữ nhân cười khanh khách, lại ngồi trên hắn đùi, cái mông hướng chỗ mẫn cảm của hắn vặn vẹo.
"Ngồi yên một chút, đừng loạn, không sợ ta phát hỏa sao?" Đôi tay thuần thục túm lấy thắt lưng nữ nhân, không cho nàng di chuyển.
"Ta giúp ngươi dập lửa." Nữ nhân đưa đôi tay sơn móng đỏ tươi trực tiếp lần vào áo sơ mi của hắn.
"Ta phải đi." Lâm Y Y bỗng nhiên đứng dậy, không thể nhịn được nữa giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
An Khâm Đàn bỗng dưng túm lấy cổ tay Lâm Y Y đồng thời đẩy nữ nhân trên người ra. Hắn nhìn Cung Nghiêm một cái, đối phương hiểu ý lấp tức lôi đi nữ nhân đang khát khao bên cạnh.
"Buông tay, người nên rời đi là ta." Lâm Y Y giãy dụa muốn rút tay về, nhưng hắn đã nắm chặt.
"Ghen tị?" Hắn kéo nàng đến trước mặt, đem tất cả chật vật khổ sở thu hết vào trong mắt.
Thật quá tốt, lớp mặt nạ của nàng cuối cùng cũng buông lỏng. Hắn muốn nàng thừa nhận bọn họ đối với nhau có sự rung động, tuyệt đối có thể vượt qua mấy cái hứa hẹn kết hôn linh tinh nhàm chán.
"Người có tư cách ghen không phải ta." Lâm Y Y đã gần như không còn kiên nhẫn.
"Ý ngươi là gì?"
"Ngươi như thế này không sợ làm Quan tỷ thất vọng!" Lâm Y Y kêu to ra tiếng, nước mắt thoáng chốc đã tràn mi.
An Khâm Đàn trừng mắt nhìn nước mắt của nàng rơi xuống, nói không nên lời.
Nhưng nàng lại chột dạ nhắm chặt mắt, bởi không biết nước mắt này thật sự vì Quan tỷ hay vì bản thân nàng.
"Quan tỷ vì tương lai mà nhẫn nhịn, ngay cả thân phận bạn gái cũng không dám lớn tiếng nói. Chỉ ở một bên bao dung ngươi, kết quả ngươi bên ngoài...."
"Khoan đã, ngươi nói Quan tỷ là đang nói Tiểu Quan thư ký của ta? Quan Hiểu Linh?" Hắn chặn nàng lại, dùng ánh mắt khả nghi nhìn nàng.
"Đúng!"
"Nàng ta khi nào biến thành bạn gái chính thức của ta?"
"Ngươi đến giờ còn muốn phủ nhận, các ngươi rõ ràng là người yêu mà." Lâm Y Y nắm chắc tay, thiếu chút nữa đã đấm cho hắn một cái.
"Chúng ta không phải!" An Khâm Đàn hét lớn một tiếng, tròng mắt muốn phun hỏa.
"Nếu không phải sao Quan tỷ lại muốn gạt ta?" Nàng dùng sức lắc đầu, không thể tin được hắn đến giờ vẫn muốn lừa dối nàng.
"Mã! Ngay cả chuyện nàng đột nhiên biến thành bạn gái ta còn không biết, làm sao ta biết vì sao nàng muốn gạt ngươi!" Hắn túm lấy bả vai nàng, giận dữ nhìn thẳng vào nàng.
Nàng nhìn ánh mắt hắn lại chỉ thấy sự tức giân, không một chút bất an.
"Nàng nói các ngươi đang kết giao với nhau, ngươi không thích nàng nói ra...." Nàng nhìn quanh, miệng không tự chủ thì thào nói.
Nàng nghĩ sai rồi sao?
An Khâm Đàn hành động co quắp bất an của nàng, nội tâm hắn dâng lên một tia gi vọng.
"Ngươi cho rằng ta là bạn trai của nàng nên mới đẩy ta ra? Không phải vì cái lý do yêu đương kết hôn gì gì đó?" hắn hưng phấn đến mức hô hấp rối loạn, một mực bức nàng nói ra.
"Đúng, nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là ngươi quá đểu giả, đã có bạn gái còn ở bên ngoài làm hoa hoa công tử...." nàng trừng mắt nhìn hắn, ngăn không cho chính mình dao động.
"Câm miệng, ta lập tức chứng minh cho ngươi xem!" An Khâm Đàn cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho Quan Hiểu Linh.
Tuu...tuu..tuu
Hắn bật loa ngoài để nàng có thể thấy hắn không có gì dấu diếm.
"Sao tự nhiên gọi điện cho ta?" tiếng Quan Hiểu Linh như tiếng chimnhảy nhót. (hana: Ta hiện tại đang bị cứng tay trái...đau quá...oa oa)
Lâm Y Y tim khẽ nhảy.
"Ta hiện tại đang mở loa ngoài để nói chuyện với ngươi, Y Y đang ở bên cạnh." hắn lạnh lùng nói.
Đối phương một giây yên lặng.
"Có chuyện gì? Sao có vẻ nghiêm trọng thế?" Quan Hiểu Linh cười hỏi.
"Ngươi vì sao nói với nàng chúng ta là người yêu?" Hắn không để ý Lâm Y Y đang giãy dụa, túm chặt tay nàng,phát hiện tay nàng lạnh như băng.
"Ta không có nói a." Quan Hiểu Linh nói.
An Khâm Đàn nhìn Lâm Y Y, bộ dáng tự đắc.
"Ngươi có nói....." Nàng đứng lên, mặt không tự giác tới gần di động "Ngươi nói hắn là bạn trai ngươi, còn nói hắn không thích...."
Quan Hiểu Linh chặn lời nàng "Ngươi có phài có hiểu lầm gì không? Có phải vì ta giúp hắn xử lý chuyện nhà, lại thường xuyên cùng hăn nói chuyện công việc cho nên ngươi liền cho rằng hắn và ta là người yêu?"
"Vậy ngươi.... Vì sao muốn ta cách xa hắn...." Lâm Y Y nói chuyện đã có phần lắp bắp.
"Ta không hề nói ta là bạn gái hắn bởi vì đây không phải sự thật." Quan Hiểu Linh nói chắc như đinh đóng cột "An tiên sinh, thật xin lỗi, ta thật không biết Y Y đang nói gì."
"Cho nên, tất cả là Y Y hiểu lầm. Chúng ta ngoài công việc chỉ có quan hệ bạn bè, không có khả năng tiến thêm một bước giao tình, đúng không?" An Khâm Đàn một lần nữa xác nhận, đôi môi đã muốn cong lên, nhìn Lâm Y Y tràn ngập ý cười.
"Đương nhiên." Quan Hiểu Linh nói.
"Cảm ơn, tạm biệt." An Khâm Đàn tắt điện thoại.
Lâm Y Y ngơ ngác đứng ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn.
"Loại hiểm lầm này chắc chỉ có ngươi mới làm ra." An Khâm Đàn luồn tay qua thắt lưng nàng kéo nàng lại gần, đối mặt với hắn.
Nàng kinh hoàng quá độ, túm lấy vai áo sơ mi hắn, thật sự bị làm cho hoảng loạn "có phải nàng sợ ngươi giận, cho nên không chịu thừa nhận chuyện hai người yêu nhau?"
"Còn muốn làm rõ! Cá tính của ta giống loại người lén lút hành động lắm sao?" Hắn nhướn mi, thanh âm đã có phần tức giận. (hana: ca lúc nào chẳng hành động lén lút, đúng là nói dối mà không chớp mắt, vô sỉ...AC: người đâu, trói hana lại quẳng lên nóc nhà cho bị nướng chín luôn.....
"Không phải." nàng đờ đẫn lắc đầu, đầu nhất thời trống rỗng.
Nàng vẫn luôn cảm thấy hắn là loại trời không sợ đất không sợ, cho dù thật sự đã có bạn gái hắn nhất định lớn tiếng thông báo với thiên hạ. Dù sao hắn cũng đâu sợ ai phê bình hay chỉ giáo hắn.
Như vậy đúng là nàng đã nghĩ sai thật sao? Dù sao chuyện Quan tỷ lừa gạt nàng cũng không phải là một biện pháp tốt nha...
Vấn đề là, nàng né tránh lâu như vậy, hai người trong lúc đó cũng cân bằng mọi nguy hiểm, vất vả lắm mới duy trì được đến khi hắn về Mỹ, hiện tại vận mệnh lại trêu đùa nàng như vậy là cớ gì?
"Hiện tại giờ làm thế nào đây?" Lâm Y Y nghe thấy tiếng nói của chính mình
Nàng ngậm chặt miệng, cũng không giấu được suy nghĩ đang tràn vào não nàng.
Nàng lui về phía sau từng bước, nhưng tay hắn ngăn lại thắt lưng của nàng, phút chốc đem nàng cả người lôi kéo về phía trước, làm cho nàng dán chặt tại tấm thân cao lớn nóng rực của hắn.
"Ngoài việc trân trọng thời gian, chúng ta còn có thể làm gì nữa."
Lời còn chưa rơi xuống đất An Khâm Đàn đã muốn hôn lên môi nàng.
An Khâm Đàn không hôn được bao lâu đã bị nữ nhân khi trước bị hắn đuổi đi xông đến cầm túi xách đánh lên đầu hắn cho thỏa cơn tức giận.
Hắn đang hôn còn bị quấy rầy, tức giận khiến hắn trừng mắt vọt đến bên nữ nhân trước mặt, gào rít giương nanh múa vuốt, khiến đối phương sợ đến mức chạy trối chết.
Sau đó, An Khâm Đàn xoay người kéo Lâm Y Y chay đi, lên xe, một đường tiến thẳng về nha.
Vào nhà, An Khâm Đàn tròng mắt tiếp tục khóa trụ nàng, ánh mắt rõ ràng ý muốn thiêu đốt nàng.
Lâm Y Y kinh hãi một chút, giống như con thỏ gặp con thú đang đi săn mỗi, tự nhiên theo bản năng bảo vệ tính mạng mình, nàng xoay người bỏ chạy.
Nhưng nàng sao có thể thoát được ý định ăn tươi nuốt sống nàng của một con báo đang đi săn.
"A!" Nàng mới chạy được vài bước toàn thân đã bị ai đó áp đảo.
Cả người nàng cùng hắn dán vào vách tường, môi hắn tham lam hôn lên môi nàng như muốn làm cho nàng không thể thở nổi, cẩn thận, từ từ thăm dò mọi ngóc ngách bí mật trong miệng nàng.
"Ngươi có biết ta muốn thế này bao lâu rồi không?" An Khâm Đàn đầu lưỡi quét qua môi nàng, ngón tay tham lam tự nhiên luồn vào bên hông nàng, tham lam động chạm vào làn da mềm mại của nàng.
Nàng bị hắn hôn đến không còn khí lực, môi hắn chạm đến phần da nơi cổ nàng khiến hai đầu gối nàng đều nhũn ra.
"Có được không?" Đầu lưỡi hắn liếʍ xương quai xanh nàng, hai tay vỗ về da thịt bên hông nàng.
"Được cái gì?" Nàng giương đôi mắt trong như khí trời nhìn hắn, không nén được thở gấp.
"Được gì?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, không nén được thở gấp.
"Làm mọi chuyện mà ta nghĩ....." Hắn cúi thấp người chạm vào bên hông nàng, làm cho nàng cảm nhận thân thể nóng rực của hắn.
Lâm Y Y đầu tiên là sửng sốt, mặt đỏ bừng, đưa hai tay lên bả vai hắn, đẩy hắn cách xa chính mình.
Cho dù nàng có đơn thuần cũng biết hắn lúc này cứng rắn là vì sao.
"Không được." Nàng nói.
"Vì sao?" Hắn hoảng sợ mở to mắt, hắn còn nghĩ không biết có phải lỗ tai mình có vấn để hay không. "Ngươi không phải đã nói chuyện yêu đương là phải kết hôn chỉ là nói dối hay sao, giờ tại sao còn muốn trốn tránh?"
"Nhưng là, nhưng là.... Chuyện tình cảm của ta không có như thế này." Nàng lấy tay quạt quạt má, hi vọng có thể khiến cơ thể không bốc cháy.
"Thích sẽ muốn ôm, đây là lẽ tự nhiên mà." Hắn hợp tình hợp lý nói, không tiếp thu được du͙© vọиɠ cũng là một chuyện rắc rối.
"Nhưng mà... thân mật như vậy.... ta... ta không thể tưởng tượng được mình sẽ thân mật như vậy với ai ngoài chồng mình....." Nàng úp mặt vào hai tay, xấu hổ đến mức nói chuyện không thể rõ ràng.
"Vậy cái gì cũng đừng nghĩ, ta sẽ cho ngươi biết những thứ ngươi không thể tưởng tượng." Hắn hôn lên môi nàng, kiêu kích kều kều đầu lưỡi của nàng cùng hắn dây dưa, đôi tay to lớn cũng yên lặng bám trụ trên ngực mềm mại của nàng.
Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ miệng nàng, cảm giác như chính mình đang muốn hòa tan.
"Không được." Nàng hổn hển cố hít không khí, dùng tia lý trí cuối cùng đẩy hắn ra.
An Khâm Đàn hai tay ôm chắc hông nàng, tròng mắt sáng như ánh đuốc nhìn chằm chằm nàng.
"Vì sao không được? Ngươi tương lai cơ hội gả cho ta còn nhiều hơn ai kia!" hắn giận dự trừng mắt nhìn nàng, nói xong nhịn không được nóng giận, hắn hung hăng túm bả vai nàng nói "Ngươi không có chuyện gì hay sao mà đi nghĩ sẽ gả cho người khác."
Mới nghĩ đến cảnh nam nhân khác có thể hợp pháp đem những ngọt ngào của nàng ngậm trong miệng, chậm rãi hưởng thụ sự hòa tan lạc thú của nàng hắn đã nghĩ muốn lấy điện dí vào hắn cho hắn giật điện mà chết đi.
Hắn không thích có nam nhân nào đến gần nàng trong vòng một trăm dặm!
"Ta vẫn mơ ước có một gia đình." Nàng dùng hai tay ôm lấy hai má cứng ngắc của hắn, nhẹ giọng nói.
An Khâm Đàn đột nhiên nhớ đến nam nhân đeo kính ở văn phòng nàng, mới nhìn đã biết hắn là loại ngoan ngoãn kết hôn, sinh con, dã tính trên mặt hắn vì thế càng ngày càng đậm.
Thật tốt quá, hắn chuẩn bị đi xa tận chân trời, mà bên người nàng lại còn một đối thủ khác muốn cùng nàng thổ lộ tâm tình.
"Không kết hôn cũng có thể có một gia đình." Hắn phụng phịu nói.
"Với ta như thế sẽ không đầy đủ." Nàng chỉ có thể khẩn cầu nhìn hắn.
An Khâm Đàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn biết "tiểu bạch thỏ" này quan điểm cổ lỗ thâm căn cố đế, hoàn toàn không thể thay đổi. Huống hồ hoàn cảnh lớn lên của nàng khác hắn với người thường, so với người thường càng muốn có một gia đình hơn ai hết, chuyện này cũng không có gì đáng trách.
"Tốt lắm, ngươi thật sự là hiểu được làm thế nào có thể trêu tức nhiệt tình của một nam nhân." Hắn muốn biểu hiện thoải mái, lại cố tình nói chuyện khẩu khí thật chua ngoa.
"Ha!" ngay sau đó, An Khâm Đàn không khống chế gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên mang mặt mình chôn sâu trong tóc nàng "Ta ghét như thế!"
"Không liên quan, dù sao ngày kia ngươi cùng về Mỹ." nàng đưa tay ôm lấy hắn, cố gắng nở một nụ cười, hốc mắt đã vương một chút lệ nhợt nhạt.
"Ta ngày kia đi nhưng không có nghĩa chúng ta về sau không liên lạc. Đợi ta xử lý xong mọi chuyện, nhất định sẽ trở về tìm ngươi." An Khâm Đàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nhìn sâu vào mắt nàng.
"Ta biết, nhưng mà... cách xa như vậy...." Nàng đem hai má dựa vào vai hắn, tham lam hít lấy hương thơm của hắn.
"Không liên quan, chúng ta còn một ngày! Một ngày có thể phát sinh rất nhiều chuyện, không biết chừng ngươi còn nguyện ý theo ta qua Mỹ nữa!" mắt An Khâm Đàn đột nhiên sáng lên, cao hứng phấn chấn lôi kéo tay nàng xoay vòng vòng trong phòng.
"Được, ngươi theo ta qua Mỹ, ta sẽ đưa ngươi đến bảo tàng ta thích nhất, còn có xưởng chế tác của ta, nông trường ở quê ta ngươi nhất định sẽ thích. Ta lập tức đặt vé máy bay...."
Nàng bị hắn quay đến choáng váng đầu óc, ôm lấy hắn muốn hắn ngừng chuyển động.
"Ta không có hộ chiếu, cũng không có thị thực." Nàng nhỏ giọng nói.
"Có lầm hay không? Giờ mà ngươi còn không có hộ chiếu, không có thị thực." An Khâm Đàn trên đầu hơi nước bốc lên, kinh ngạc.
"Không sao, ta cũng không cần thiết." Nàng kiên cường nhìn hắn nhưng ánh mắt mang đầy vẻ luyến tiếc.
"Quên đi, chúng ta hiện tại không có thời gian để lãng phí. Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ hẹn hò." Hắn nói.
"Nhưng đã muộn lắm rồi...."
"Ngươi dám nói với ta ngươi chờ thêm lát nữa sẽ leo lên giường đi ngủ?" mắt hắn như muốn phun lửa đốt cháy nàng.
"Ý của ta là, nếu đi ra ngoài cũng mất thời gian đi lại. Chúng ta ở nhà, ta làm cơm tây cho ngươi ăn, như vậy được không?" Nàng vỗ vỗ khuôn mặt hắn, ôn nhu nhìn hắn.
"Được, chúng ta ở nhà. Nhưng là ta hiện tại chỉ muốn ăn..." hắn cúi đầu chạm mũi vào chóp mũi nàng, ngón tay mơn trớn đôi môi bị hắn hôn đỏ hồng, một lần nữa không chịu đựng được hôn nàng "Ngươi"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ
- Chương 6