Chương 8

Mẹ Huyền kéo Huyền Thanh lại gần và nói: "Thanh Thanh, con đi tiễn Tiểu Hành đi."

Huyền Thanh cau mày, vừa định nói cái gì, Qúy Hành liền tự nhiên trả lời:

"Vậy làm phiền rồi."

Cô không còn cách nào khác đành phải mở cửa, làm động tác mời gọi: "Đi thôi, tôi tiễn anh."

Hai người cùng nhau đi trên hành lang của bệnh viện, vì tầng này là tầng cho bệnh nhân VIP nên công tác bảo mật của bệnh viện rất tốt, ngoại trừ y tá và bác sĩ trực, hầu như không có nhân viên nhàn rỗi nào khác.

Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp hành lang dài.

Bầu không khí im lặng khiến Huyền Thanh không biết phải làm gì.

Vì thế cô chủ động phá vỡ sự im lặng: “Sao anh lại tới thăm ông nội tôi?”

Qúy Hành vẫn bình thản đi về phía trước, nói dối quen thói, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cha tôi nói ông nội Huyền đang bị bệnh, đặc biệt dặn tôi tới hỏi thăm ông cụ.”

Hóa ra chú Qúy đã yêu cầu anh đến.

Huyền Thanh mím môi, trong lòng cô cũng biết rõ.

Nếu không phải chú Qúy dặn dò, về đến nhà anh còn có rất nhiều việc phải làm, bây giờ làm gì có thời gian đến đây.

Cô cụp mắt xuống không nói gì, bóng dáng hai người ngã xuống đất hiện ra trong tầm mắt.

Ánh hoàng hôn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất qua cửa sổ nhuộm vàng những mảng gạch trắng lốm đốm, bóng của hai người mỏng và dài, giống như những hình bóng sống động in trên giấy màu.

Khi đi đến cuối hành lang, Huyền Thanh còn chu đáo ấn nút thang máy cho anh: “Anh xuống một mình nhé.”

Không lâu sau, cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra.

“Hiện tại trên đường có rất nhiều ô tô nên nhớ chú ý lái xe an toàn.”

Huyền Thanh vừa mới xem thời gian, tan sở là giờ cao điểm, trên đường nhất định sẽ rất tắc nghẽn, cô theo bản năng nhắc nhớ anh, nhưng lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm của Qúy Hành.

“Được.” Qúy Hành đáp lại, rồi nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của cô, giọng nói anh không biết vì sao lại khàn khàn.

Cửa thang máy từ hai bên chậm rãi di chuyển về phía giữa, Huyền Thanh mím môi nói: "Tạm biệt."

Cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, đối phương vẫn không đáp lại lời nào.

Huyền Thanh đứng đó thở dài một hơi.

Khi cô quay về phòng bệnh, ông nội Huyền đang ăn uống rất hăng say.

Mẹ Huyền lại múc cho ông ấy một bát nữa, khi Huyền Thanh trở về, bà ấy liền nói: "Nhìn ông nội của con kìa, ăn nhiều như vậy buổi tối vẫn còn sức ăn được."

"Với lại, tối nay con rảnh thì đi tham gia một bữa tiệc với mẹ."

Huyền Thanh nhăn mũi hỏi: "Bữa tiệc gì nữa?"

Mẹ Huyền cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Con đi rồi sẽ biết.”

Mãi đến buổi tối, Huyền Thanh mới hiểu tại sao mẹ cô lại không chịu nói trước cho cô biết bà ấy bắt cô đi tham gia bữa tiệc gì.

Trong một phòng bao rộng rãi chỉ có cô và một anh chàng đẹp trai đang ngồi.

Lại là một buổi hẹn hò mù quáng, kiểu hẹn hò theo sự sắp đặt của cha mẹ.

Có vẻ như các chiêu thức cô sử dụng cho những lần xem mắt trước lần này đã không còn tác dụng.

Không ngờ, để ngăn cô giở trò đồϊ ҍạϊ , mẹ Huyền còn ngồi bên cạnh để có thể theo dõi cô ngay tại hiện trường.

"Huyền Thanh à, để mẹ giới thiệu cho con. Đây là dì Ngụy, bạn của mẹ, còn đây là con trai của dì Ngụy, thằng bé cũng trạc tuổi con."

Dì Ngụy nhiệt tình mời hai mẹ con cô ngồi xuống.

Mặc dù trong lòng Huyền Thanh có chút miễn cưỡng nhưng dì Ngụy đã nhận lời mời của mẹ cô và cũng có lòng tốt đến đây nên vẫn đối xử lịch sự với bà ấy.

Chàng trai đứng dậy và nở một nụ cười có chút hối lỗi với cô.

Huyền Thanh nhìn anh ta, nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có vẻ bất lực cùng xin lỗi, lập tức liền hiểu được ẩn ý.

Anh cũng bị ép phải đến đây à?

Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

Vậy thì chuyện này cũng dễ dàng giải quyết thôi.

Hai người ngầm trao đổi ánh mắt.

Vì cả hai bên đều không có ý định này nên họ chỉ cần làm theo ý muốn của người lớn và trải qua bữa tối một cách suôn sẻ trước đã.

Vì hai người phối hợp rất ăn ý nên không khí bữa ăn khá hòa thuận. Sau khi tiễn dì Ngụy và con trai về, Huyền Thanh một lần nữa nhấn mạnh với mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng sắp xếp cho con một buổi xem mắt nào nữa."

“Được thôi.” Mẹ Huyền cầm túi xách nhỏ, lạnh lùng nói: “Con rời khỏi giới giải trí và về làm việc ở công ty đi, như vậy thì mẹ sẽ không ép con đi xem mắt nữa.”

"Mẹ……"

“Con chỉ được lựa chọn một trong hai.” Mẹ Huyền không thương tiếc ngắt lời cô: “Hoặc là con về nhà gia nhập công ty và học cách tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình; hoặc là con làm theo sự sắp xếp của mẹ, ít nhất thông qua hôn nhân còn có thể giúp ích cho sự nghiệp của gia đình chúng ta.”

Nhìn bóng dáng mẹ Huyền rời đi, Huyền Thanh bỗng cảm thấy đau đầu.