Chương 7: Công chúa và hoa hồng

Cuối cùng, thầy còn đùa hiếm hoi: "Dựa vào danh tiếng của Kỷ Tảo Nguyên ở Nhất Trung, chắc tụi con trai lớp Lý cũng chai mặt em rồi, em chắc không cần tự giới thiệu nữa đâu."

Trong mắt phần lớn học sinh Nhất Trung, giáo viên chủ nhiệm luôn là kiểu người xuất quỷ nhập thần, tính tình thất thường, cứ rảnh rỗi là đi loanh quanh hành lang và sân tập, vui thích việc bắt học sinh yêu sớm, hút thuốc và trốn học.

Nhưng trong mắt Kỷ Tảo Nguyên, thầy chỉ đơn giản là một người hàng xóm thường xuyên đến nhà ăn chực cơm, là người biếu mướp và hạt dẻ đặc sản ở quê làm quà, là một người bình thường, giản dị.

Có lẽ đây cũng là một trong số ít lợi thế của việc làm con cái của cán bộ giáo dục.

... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã có lợi lẽ tất nhiên sẽ có hại.

Ví dụ như bây giờ, cảnh tượng chuyển lớp vinh quang mà chú hàng xóm tiên đoán đã không xảy ra.

Trái lại, cô giống như một người già cô độc, đứng lúng túng trước cửa lớp xa lạ, chỉ thiếu cái chén mẻ để ăn xin.

"Bạn gì ơi, nhường đường một chút nhé, cảm ơn."

... Khúc đàn "Nhị tuyền ánh nguyệt" được kéo một nửa trong đầu đột ngột bị cắt đứt, Kỷ Tảo Nguyên quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Tạ... Tạ Hạ Ngạn?"

Đối diện với đôi mắt bình thản nhưng sâu thẳm kia, cô không hiểu vì sao mình lại lắp bắp: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"

Nam sinh im lặng một lúc, có vẻ đang cân nhắc cách diễn đạt.

Một lúc sau, anh chỉ vào biển tên phía trên cửa, nói ngắn gọn: "Lớp 12/6."

"Hả?"

"Nếu như đây không phải du hành xuyên thời gian, thì tôi học trong lớp này."

"À... À."

Kỷ Tảo Nguyên nói chậm rì rì, nghe có vẻ suy nghĩ sâu sắc, nhưng lại nói ra một câu rất thiểu năng: "Vậy học lực cậu giỏi thật nhỉ, ha ha."

"..."

Tạ Hạ Ngạn nhìn chằm chằm cô hai giây, không nói gì, sau đó lấy chìa khóa từ túi ra mở cửa.

"Cậu giữ chìa khóa lớp à?"

"Tự làm."

"Hả? Chìa khóa lớp có thể tự làm ư?"

"Không trộm cắp, khóa cửa khi ra ngoài thì được."

"À! Vậy việc tự quản lý ở lớp các cậu rất dân chủ và tự do nhỉ."

"Này,"

Cuối cùng chàng trai cũng không chịu được nữa, quay lại, nhìn Kỷ Tảo Nguyên vẫn bám theo anh đến tận chỗ ngồi, mặt không cảm xúc:

"Cậu đến đây làm gì vậy?"

"Hả?"

"Muốn làm thủ tục nghỉ học thì rẽ phải đến phòng giáo viên, muốn giải quyết chuyện riêng thì đợi giờ ra chơi lại đến, muốn đọc sách học tập,"

Anh thản nhiên ngước mắt: "Cậu không có lớp à?"

Thái độ lạnh nhạt, giọng điệu khó chịu, dáng vẻ kiêu ngạo kia, hoàn toàn không giống đang nhắc nhở.

Ngược lại, còn giống như đang hỏi: "Cậu không có mẹ à?"

Kỷ Tảo Nguyên tức giận ngay lập tức.

Cô cong môi cười: "Học kỳ này tôi chuyển sang lớp này, từ giờ sẽ đọc sách, học tập ở đây, làm thủ tục và giải quyết chuyện riêng trong lớp này. Cậu có ý kiến gì không?" ( truyện trên app T Y T )

Khi Kỷ Tảo Nguyên hỏi "Cậu có ý kiến gì không" thì nói nhỏ nhẹ, từ tốn, êm ái như đang tỏ tình vậy.

Khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.

Đó là phong cách của Kỷ Tảo Nguyên.

Càng tức giận, càng kiên nhẫn.

Vì vậy, mỗi khi Kỷ Tảo Nguyên thực sự nổi giận, người chọc tức cô thường nhanh chóng ý thức được nên tự giác xin lỗi.

... Ngoại trừ Tạ Hạ Ngạn.

Phản ứng đầu tiên của anh lại là nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mà không thay đổi sắc mặt.

Sau khoảng nửa phút dài đằng đẵng, chàng trai mới khẽ nhếch môi, kéo ghế bên cạnh ra.

"À, ra là bạn cùng bàn mới à. Ngồi đi, cùng tán gẫu nào."

Anh vỗ vỗ lưng ghế, tự nhiên như ở nhà mình: "Ngồi xuống đi."

Khí thế Kỷ Tảo Nguyên vừa gom góp lập tức sụp đổ: "Tán gẫu gì?"

"Cấp game Liên Minh Huyền Thoại của cậu bao nhiêu?"

???

Cái gì vậy?

"... Hỏi điều này để làm gì?"

"Chủ yếu tôi thường không ngồi chung với người dưới cấp Vương."

Tạ Hạ Ngạn tùy tiện ngả người ra sau: "Thôi, thư giãn đi, tôi chỉ hỏi lơ thôi, không nhất thiết phải nghiêm túc như vậy đâu."

Kỷ Tảo Nguyên im lặng vài giây: "Đồng III."

Ồ.

"Vậy à."

Chàng trai lắc lắc đầu, giọng điệu nuối tiếc đầy giả tạo: "Vậy thôi, xin lỗi nhé, bạn cùng bàn mới không hoan nghênh cậu đâu."

???

"Này đại ca, xin nhắc lại là chỗ ngồi do thầy cô sắp xếp chứ không phải tự tôi muốn ngồi chung với cậu đâu!"

"Tôi cóc cần biết."

"... Cậu thấy mình rất quá đáng không?"

"Không."

Tạ Hạ Ngạn rất bình tĩnh: "Chơi game dở cũng là cái tội."