Chương 45: Công chúa và hoa hồng

Như thể cuộc đời đang nói với cô rằng: Con người sống không thể quá vị kỷ, không thể quá tốt bụng, cũng không thể quá vô tư.

Phải học cách trở nên kín đáo hơn.

Rồi lại càng kín đáo hơn nữa.

Cảm nhận ánh mắt tò mò nóng rực của mọi người, ánh mắt của Lý Hy, còn có nụ cười khó hiểu của Tống Hi Tây.

Kỷ Tảo Nguyên đổi hướng ánh nhìn, nói nhỏ với các bạn học sinh Nhật: "Trận bóng rổ đã kết thúc rồi, tôi sẽ dẫn các bạn đi chơi nơi khác nhé, tối nay vẫn còn một trận nữa. Nếu muốn xem thì có thể đi xem tối."

"Ồ ồ, được được, không sao không sao."

"Vừa lúc chắc mọi người đều đói cả rồi, có muốn đi ăn món Trung Quốc ở căn - tin trước không?"

"Đi ngay bây giờ nhé, chúng ta đi thôi."

...

Có lẽ bị dàn đội hình bất ngờ này làm choáng váng, các bạn học sinh Nhật rất hợp tác, vừa nghe Kỷ Tảo Nguyên nói là gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô ra khỏi nhà thi đấu.

Cho đến khi đi khá xa, một cô gái mới hỏi: "Họ vừa chửi cô phải không? Tại sao cô không phản bác lại? Sợ vì họ đông hơn à? Chúng tôi ủng hộ cậu mà."

Các bạn sinh viên nước ngoài mới quen chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đã thể hiện sự nhiệt tình như thế, thật không biết là họ cảm thông hay Kỷ Tảo Nguyên có sức thu hút mạnh mẽ.

Kỷ Tảo Nguyên mỉm cười: "Không phải sợ họ, chỉ là không muốn rắc rối thôi."

"Hả?"

"Khó giải thích... nhưng, chuyện riêng tư của bản thân, tôi không thích bàn ở nơi công cộng."

"... À, vậy à."

Đối phương gật gù có cái hiểu cái không hiểu, không biết có cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong câu nói đơn giản của Kỷ Tảo Nguyên hay không.

Kỷ Tảo Nguyên không thích giải quyết bất kỳ việc riêng tư nào ở nơi công cộng.

Ai thích ai, ai từ chối ai, những vấn đề liên quan đến đời sống riêng tư, cô hoàn toàn không muốn bị người khác bàn tán lung tung.

Thậm chí bao gồm cả thành tích, ngoại hình, tình bạn, thầy cô... tất cả các chủ đề, cô đều không thích công khai quan điểm cá nhân của mình.

Cho nên lúc đó mới quay người bỏ đi.

Thà để người xung quanh suy diễn lung tung, đoán cô có phải xấu hổ, tức giận, bỏ chạy hay không, còn hơn là đưa ra một câu trả lời rõ ràng, rồi lan truyền từ người nọ sang người kia "Các cậu biết không, Kỷ Tảo Nguyên tự mình nói là..."

Chuyện như thế này, tốt nhất là đời này không nên xảy ra nữa.

Dĩ nhiên, Kỷ Tảo Nguyên cũng không phải từ nhỏ đã xử lý ân oán như vậy.

Hồi rất bé, cô cũng là một cô bé phóng khoáng, ngang ngạnh, có thù trả thù.

Nhưng Kỷ Tảo Nguyên sẽ mãi mãi nhớ một chuyện thời trung học.

Lúc đó, cô phát triển sớm hơn các bạn gái cùng lứa, hầu hết các bạn vẫn mặc áo lá, mẹ đã mua nội y và áo ngực vừa vặn cho cô.

Vì vậy, mùa hè không mặc áo khoác, đường cong cơ thể sẽ nổi bật hơn một chút so với người xung quanh.

Hơn nữa, Kỷ Tảo Nguyên xinh đẹp, học giỏi, lại là ngôi sao văn nghệ của khối, gần như có thể nói là nổi bật, ai trong trường cũng biết cô, thỉnh thoảng cô lại nhận được thư tình và tin nhắn tỏ tình.

Tuy nhiên, lúc đó cô tuổi trẻ nóng nảy, không biết cách từ chối một cách tế nhị, mỗi lần đều từ chối rất kiêu ngạo.

Thay vì lý do "tôi muốn tập trung học tập", "gia đình quản lý rất nghiêm"..., cô thích dùng cách đơn giản thẳng thừng "Tôi không thích cậu", "Đừng lãng phí thời gian vào người tôi nữa".

Thường thì đối phương cũng xoa xoa mũi tự an ủi mình thôi.

Dù sao thời trung học non nớt, hầu hết học sinh đều còn rất trẻ con, cho dù là yêu đơn phương hay tổn thương, đều thể hiện rất vụng về và đơn thuần.

Nhưng trong trường luôn tồn tại một số "người lớn", có thần kinh não không giống với người thường.

Họ cạo đầu như dân anh chị, mặc áo da, đi giày thể thao giới hạn trị giá mấy vạn tệ, ầm ĩ tỏ tình công khai giữa sân bóng rổ.

Bị từ chối, liền tức giận quăng chocolate và bóng rổ xuống đất, cười lạnh: "Kỷ Tảo Nguyên, mày tưởng mày là nữ thần à? Ngày nào cũng mặc áo ngực đi khoe mình khắp trường, mày là đồ dâʍ đãиɠ phải không, tao nói cho mày biết, đàn bà kiểu mày, thằng đàn ông tao nhìn trúng là cái phước của mày đấy, đừng có mà lì lợm nữa!"