Tạ Tinh Hãn từng thấy những món đồ chơi có tướng mạo tương tự ở nhà anh trai, lại cảm thấy chị gái này có vẻ là người tốt bụng, cậu bé kìm lòng không đậu thế là đi theo đằng sau.
Tuy rằng bạn nhỏ nhờ chị gái giúp mình tìm anh trai.
Nhưng khi thấy anh trai thực sự xuất hiện với vẻ mặt vô cảm nhìn mình, cậu bé đột nhiên cảm thấy chị gái xa lạ này khiến cậu bé cảm thấy an toàn hơn.
Thế là cậu quậy tưng bừng, cũng không biết là do sai sót ở khâu nào, Kỷ Táo Nguyên đã ôm cậu bé đi suốt đoạn đường đến cửa hàng bánh gato ngay cạnh trường học.
"Dù sao cũng tiện đường đi ngang qua."
… Cô nhớ kỹ lúc đó mình đã nói với Tạ Hạ Ngạn như vậy.
Nam sinh nhìn qua bạn nhỏ bướng bỉnh, im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Làm phiền cậu rồi."
Tuy nhiên, lúc đến cửa tiệm bánh ngọt, Tạ Hạ Ngạn không có ý định dung túng thêm nữa.
Anh cau mày, cứng rắn ra lệnh: "Em mau xuống đây cho anh."
"Mua bánh ngọt đi rồi em xuống."
Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn lấy tay che mông mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cứng rắn: "Mua xong bánh rồi anh hẵng đánh."
"Em đã béo thành dạng này, người ta sắp không ôm nổi rồi."
"Vậy em mời chị ấy ăn bánh. Chị ơi, chị tốt bụng ơi, chị cứ nán lại thêm một chút nha."
Kỷ Táo Nguyên: "... Chị sao cũng được, chủ yếu là hai người."
Nếu cảm xúc có thể hữu hình hóa, Kỷ Táo Nguyên cảm thấy cả người Tạ Hạ Nghiêm đều bị chôn vùi trong làn sương oán khí đen tối.
Vừa rồi, nam sinh vẫn còn định cưỡng ép kéo bé đậu đỏ ra khỏi l*иg ngực của nữ sinh xa lạ, kết quả đứa nhỏ liều mạng giãy giụa, thậm chí còn dùng sức cắn mạnh vào cổ anh một cái.
Bên cạnh vết cắn cũ là vết cắn mới song song, một trái một phải, một mới một cũ, cực kỳ hài hòa.
Kỷ Táo Nguyên im lặng thở dài.
Không hiểu sao, mặc dù bản thân cô cũng được coi là "nạn nhân", nhưng giờ khắc này, cô giống như một người ngoài cuộc đứng hóng chuyện, đối với bạn học Tạ Hạ Ngạn sinh ra cảm giác đồng tình cùng thương tiếc từ tận đáy lòng.
Thật không dễ dàng.
Làm người giám hộ thật không dễ dàng.
Chẳng trách khuôn mặt trưởng thành của bạn học Tạ lại tê liệt như nửa chết nửa sống, nói không chừng là do chịu đựng đủ sự quậy phá của bạn nhỏ này.
"Chị ơi, để em nói cho chị biết nha, cái bánh cuộn cầu vồng kia ngon lắm á. "
Cậu nhóc bay nhảy trong ngực cô, lôi kéo cô đi đến tiệm bánh gato nằm phía bên phải, sau đó quen cửa quen nẻo chỉ vào một chỗ kêu lên: "Là chỗ đó á!"
Hừm... Kỷ Táo Nguyên đứng trước một tử kính trưng bày trống trơn.
Bảng giá có ghi ba chữ "Cuộn cầu vồng", nhưng bánh đã bán hết, cả bánh ngàn lớp sô cô la bên cạnh cũng không còn, trống trơn trông rất xấu hổ.
Cô cảm nhận được rõ cậu bé trong ngực đang phụng phịu.
Mà anh trai bên cạnh lại dùng giọng điệu lạnh nhạt, đá xoáy thêm một câu: "Nhân quả luân hồi."
"Hay là chúng ta ăn bánh sừng bò đi, bánh sừng bò cũng rất ngon."
Trước khi cậu bé khóc òa lên, Kỷ Táo Nguyên phản ứng cực nhanh mà an ủi cậu: "Em nhìn xem bánh còn có nhân nữa kìa, em muốn ăn nhân sô cô la hay xúc xích hun khói nè?"
"... Xúc, xúc xích hun khói."
"Vậy chúng ta đi lấy một cái khay để..."
"Chị họ?"
Giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên vang lên cách đó không xa, cắt ngang nửa câu sau của Kỷ Táo Nguyên.
Mang theo sự kinh ngạc trộn lẫn hoài nghi, còn có một chút lo lắng khó mà phát hiện.
Kỷ Táo Nguyên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cô em họ Quý Viên Âm đang cầm khay bánh đứng bên cạnh cửa sổ.
Trong khay cô nàng đầy ắp, có tới năm chiếc bánh cuộn cầu vồng mà cậu nhóc thèm nhỏ dãi.
Vẻ mặt cậu bé như người đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn, khiến Tạ Hạ Ngạn cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Chị họ, chị cũng đến mua bánh à."
Ánh mắt Quý Viên Âm lướt nhẹ qua bóng dáng Tạ Hạ Ngạn ở bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi, mỉm cười nhẹ với Kỷ Táo Nguyên: "Em quay về giữa chừng mới nhớ ra bài kiểm tra vẫn đang kẹp trong sách toán, xin lỗi chị nhé, em không mang được sữa đậu nành giúp chị được."
"À không sao đâu, dù sao cũng không phải vật gì quan trọng."
Thực ra Kỷ Táo Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai chị em cô rõ ràng đã ăn sáng xong ở nhà rồi mới ra cửa cùng nhau, hơn nữa cả Quý Viên Âm lẫn cô đều là những người có khẩu vị Trung Hoa điển hình, sao bỗng nhiên cô nàng lại chạy đến cửa hàng bánh ngọt phương Tây mua điểm tâm?
Còn mua một lần bốn năm cái.
Suốt cả buổi sáng, những chuyện xảy ra và những người gặp phải, tất cả đều rất cổ quái kỳ lạ.
Khiến cho người ta cảm thấy lo sợ một cách khó hiểu.
Mà sự chú ý của Quý Viên Âm đã nhanh chóng chuyển sang Tạ Tinh Hãn nằm trong lòng Kỷ Táo Nguyên: "Chị ơi, đứa bé này là...?"
"... Là bạn nhỏ bị đi đường bị lạc, em ấy cũng đến đây mua bánh ngọt."