Không thể nào.
Người như cô, chỉ cho phép mình là nhân vật chính.
Bất kỳ mầm non nào đe dọa vị thế của cô cũng sẽ bị dập tắt.
Cô vốn là người tàn nhẫn như vậy đấy.
Lớp hóa học kết thúc, Tống Hi Tây hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn Kỷ Tảo Nguyên đang cắn nắp bút với vẻ mặt ưu sầu.
Rồi cô quay đầu, lộ ra ánh mắt đẫm lệ với Tạ Hạ Ngạn bên cạnh.
Tống Hi Tây rũ mắt, mỉm cười trào phúng.
*
Hôm nay thứ Hai, phải tổ chức lễ chào cờ.
Và học sinh phát biểu dưới cờ chính là đại diện lớp 12 Kỷ Tảo Nguyên mới nhậm chức.
Hôm qua cô viết bài phát biểu cả buổi chiều, đầy những từ "tương lai", "ước mơ", "nỗ lực", "phấn đấu", đứng dưới ánh nắng mặt trời phát biểu mà tự mình cũng thấy xấu hổ.
"Vì vậy, các bạn học sinh, ở tuổi thanh xuân này, vì ước mơ phương xa, hãy nỗ lực tiến về phía trước! Bản thân tương lai chắc chắn sẽ cảm ơn con người kiên định ngày hôm nay của các bạn."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Một tràng vỗ tay lẻ tẻ cho có vang lên.
Kỷ Tảo Nguyên trả mic cho giáo viên đoàn đội, rồi lui về phía bóng râm, cuối cùng cũng không còn cảm giác mình như con cá mòi phơi nắng.
Cô hạ mắt xuống chút, liền nhìn thấy Tạ Hạ Ngạn cao ráo ở hàng đầu đội ngũ lớp 12/6.
Hừ.
Hôm qua còn chỉ trích cô cầm biển tên không có tinh thần, kết quả bây giờ khôn phải anh cũng chỉ đặt biển xuống đất qua loa đấy sao.
Còn dựa khuỷu tay lên trên, một bộ dáng lêu lỏng của học trò nghịch ngợm.
Đồ tiêu chuẩn kép.
Cô ghét nhất là loại người này.
Kỷ Tảo Nguyên tương lai chắc phải mắt thẩm mỹ thất thường mới đi thích anh.
Đang thầm oán giận, không hiểu vì ánh nhìn của cô quá nóng bỏng hay sao mà anh chàng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp đối diện với cô.
Mặt trời mọc phương Đông lặn phương Tây.
Lúc này, ánh nắng từ phía cờ chiếu xuống sân trường, bao trùm cả thân hình anh.
Từ mái tóc rẽ ngôi, đôi mắt sáng, đường nét khuôn hàm vuông vức, xuống cổ áo và dây kéo áo khoác lỏng lẻo, rồi đến đôi giày trắng.
Giống như bức tranh được tác giả manga vẽ cẩn thận, ngay cả ánh sáng và gió cũng đang phục vụ cho nhân vật chính.
Mà nhân vật chính giờ đang nhìn chằm chằm cô, anh hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Rất tập trung.
Như thể mọi người và cảnh vật xung quanh đều trở thành bối cảnh.
Ở tuổi thanh xuân này.
Bản thân tương lai chắc chắn sẽ cảm ơn con người kiên định ngày hôm nay.
... Kỷ Tảo Nguyên siết chặt tờ bài phát biểu trong tay.
Cô cúi mắt xuống, tránh ánh nhìn anh, cả vành tai đỏ bừng vì nắng.
À.
Nếu là vì say mê khuôn mặt này thì cô có thể hiểu được.
Dù tính cách xấu xa, tự cho là trung tâm, có vấn đề về giao tiếp, nhưng không thể phủ nhận Tạ Hạ Ngạn thực sự đẹp trai.
Ngày xưa khi cô vẽ tranh tình cảm đồng chí anh em xã hội chủ nghĩa, còn lấy ảnh anh làm mẫu nữa đấy.
Không thể không cảm thán, có lúc ông trời thật thiên vị khi sinh ra một số người.
"Ông trời thật tàn nhẫn, tạo ra tôi xấu xí như heo, nhưng bạn thân lại là nữ thần trường học, sự tương phản này thật đau khổ, thật đau khổ làm sao."
Sau lễ chào cờ, học sinh trở lại lớp học, Kỷ Tảo Nguyên đi cuối đội ngũ, vừa vặn bên cạnh là bạn cũ cấp hai.
Đối phương nửa đùa nửa thật ca ngợi hình ảnh rạng rỡ của cô dưới cờ, khen ngợi ba hoa chích chòe, rồi tự ái mấy câu, khiến Kỷ Tảo Nguyên cảm thấy vô cùng bất lực.
Cô thở dài: "Sao cậu không nhắc đến Tạ Hạ Ngạn, thủ khoa năm nhất, nam thần của trường, không chừng trước cậu ta là con trai cưng của Thượng Đế đấy."
"... Cậu dám so sánh mình với Tạ Hạ Ngạn à. Cậu điên rồi."
Đối phương kinh hoàng nhìn cô.
"..."
Phải. Cô điên rồi.
Không những muốn so sánh với Tạ Hạ Ngạn, tương lai cô còn lấy anh ta làm chồng nữa cơ.
Kỷ Tảo Nguyên thở dài trong lòng.