Chương 20: Công chúa và hoa hồng

"Vâng, dì cứ yên tâm, con sẽ không làm thế lần nữa."

"Thôi, đừng đứng nữa, dì nấu một ít hoành thánh, để dì đi múc cho mỗi đứa một chén, kẻo đêm khuya đói bụng."

"Con không ăn đâu mẹ, con đang giảm cân."

"Con hâm à, đang lớp 12 mà giảm cái gì, rồi đến lúc ngất xỉu trong trường vì thiếu dinh dưỡng, thầy cô tưởng mẹ hành hạ con đấy."

"Đâu có kinh khủng đến thế..."

Kỷ Tảo Nguyên cười hì hì nũng nịu với mẹ, nhưng trong lòng thì đầy hoài nghi.

... "Làm bài tập quên giờ."

Nhưng khi rời khỏi trường, cô có nhìn lại tòa nhà dạy học một lần.

Đèn tầng ba, bốn nơi lớp 11 học đã tắt hết, tối om chả thấy bóng dáng ai tự học cả.

Sau đó cô còn lề mề trên đường một lúc lâu, vào hiệu sách in hai bản tài liệu, từ chín giờ năm mươi lăm tan học mà đến mười giờ hai mươi lăm mới về tới nhà.

Kết quả là Quý Viên Âm còn về muộn hơn cả cô.

Vậy cô ấy đã đi đâu?

Vì sao lại phải nói dối?

Cô bé còn nhỏ tuổi, không thể dính dáng đến những chuyện không nên được.

Đầu óc Kỷ Tảo Nguyên lướt qua vô số suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì.

Không nên quản thì đừng quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.

Đó là nguyên tắc sống của cô.

Rất lạnh lùng, nhưng ít nhất nó khiến cô được an toàn.

...

Sau khi rửa mặt xong, Kỷ Tảo Nguyên cuộn mình trong chăn nghiên cứu tin nhắn trên điện thoại.

Điện thoại của cô mới mua hè vừa rồi, vì học kì cuối thi không tốt nên bố không mua máy màn hình cảm ứng mới nhất cho cô.

Trong phạm vi hạn hẹp, Kỷ Tảo Nguyên lựa chọn đi lựa chọn lại, cuối cùng chọn một cái máy màu hồng có nắp, màn hình ngoài được trang bị đèn LED đẹp để hiển thị thời gian.

Và bây giờ đã là mười một giờ đêm.

Cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang soạn một lời tỏ tình vậy, suy nghĩ mãi mới soạn xong một tin nhắn.dreams of ocean t.y.t

"Cậu là ai?"

... Đúng vậy, chỉ có ba chữ cộng một dấu chấm hỏi thôi.

Nhưng cô suy nghĩ suốt năm phút.

Không lâu sau, điện thoại rung lên "rè rè" hai cái.

Người kia đã trả lời tin nhắn.

"?"

... Ngắn gọn hơn cả cô, thậm chí còn không có chữ nào.

Kỷ Tảo Nguyên định hỏi tiếp, thì người kia lại nhanh chóng gửi tiếp vài tin nhắn nữa.

"Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"

"Lừa đảo à? Tin tặc máy tính? Gián điệp viễn thông?"

"Cảnh cáo cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi đã báo cảnh sát rồi."

???

Nói cái quái gì thế này?

Chính cô mới phải là người báo cảnh sát đây này!

Kỷ Tảo Nguyên tức giận trả lời: "Đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng! Tôi mới phải là người hỏi tại sao cậu lại có số điện thoại của tôi! Cậu có bản lĩnh thì cứ đi báo cảnh sát đi! Tôi cũng muốn thử xem rốt cuộc cảnh sát bắt ai!"

Do độ rộng màn hình bị hạn chế, một tin nhắn phải chia thành nhiều dòng, dấu chấm than dày đặc chen chúc trên màn hình nhỏ, thể hiện rất rõ tâm trạng của người gửi.

Chờ khoảng nửa phút, vẫn không thấy tin nhắn mới.

Kỷ Tảo Nguyên nghĩ có lẽ người kia bị dọa rồi.

Kết quả ngay sau đó:

"Tôi vừa gọi điện cho cậu, số điện thoại không liên lạc được."

Kỷ Tảo Nguyên lập tức trả lời: "Sáng nay tôi cũng gọi cho cậu nhưng không thể kết nối."

"Cái gì? Sáng nay cậu gọi tôi làm gì?"

"Bất ngờ nhận được tin nhắn kỳ lạ, vì tính an toàn nên tôi tất nhiên phải gọi lại để hỏi cho rõ."

"Cậu nói cậu nhận được tin nhắn tôi gửi sao?"

"Chứ không thì sao?"

"Tôi gửi cho cậu cái gì?"

...

Kỷ Tảo Nguyên cảm thấy kẻ "lừa đảo" này lẩm cẩm thật, khá kỳ quái.

Cô nghĩ một lúc, vẫn quyết định copy lại tin nhắn đầu tiên gửi lại cho anh ta.

Lần này, màn hình im lặng khoảng tầm hai phút.

"Hơi kinh dị."

Cuối cùng thì cũng có phản hồi.

Người đó thậm chí còn gửi lời mời kỳ lạ: "Hay là mình kết bạn Wechat đi? Wechat của tôi chính là số này."

"Wechat là gì? Cậu không phải đang quảng cáo phần mềm virus chứ?"