Chương 18: Công chúa và hoa hồng

Kỷ Tảo Nguyên nhìn anh luồn lách trong đám đông linh hoạt như một vũ khí ngoài hành tinh, mãi cô mới nhớ ra hỏi: "Này, sao cậu không tự mang ghế của cậu? Lát nữa cậu ngồi đâu?"

"Ngồi ghế VIP."

"Hả? Trong nhà thi đấu có ghế VIP à?"

Chàng trai thong thả bước đi, nhìn cô bằng ánh mắt "chăm sóc người khuyết tật trí tuệ".

Kỷ Tảo Nguyên lập tức hiểu ra: "À, là nữa cậu sẽ lên phát biểu đúng không?"

"Ừ."

"Vậy có nghĩa cậu cũng là học sinh đại diện lớp 12."

"..."

Tạ Hạ Ngạn bất lực: "... Không phải đại diện lớp 12 là cậu sao?"

"Quỷ thần ơi."

Kỷ Tảo Nguyên dở khóc dở cười: "Sao tôi cũng không biết chuyện này, cậu nghe tin đồn từ đâu thế?"

"Lão Từ."

"... Lão Từ mà cậu nói, không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp mình đấy chứ?"

"Không thầy ấy thì còn ai nữa?"

Kỷ Tảo Nguyên suýt nhảy dựng lên: "Cái gì! Thầy, thầy ấy nói lúc nào vậy?"

Tạ Hạ Ngạn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục đối thoại với cô bệnh nhân mất trí nhớ này hay không.

"Là lúc gần hết tiết thứ hai."

Cuối cùng, một bạn nữ ngồi phía sau anh, hàng đầu tiên, nhẹ giọng nhắc cô: "Lão Từ hỏi Tạ Hạ Ngạn có rảnh để phát biểu dưới cờ không, Tạ Hạ Ngạn giới thiệu cậu, sau đó cậu đã đồng ý."

???

Cô đã đồng ý rồi hả?

Cô đồng ý lúc nào?

Trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức đoạn đó... À, cô dần dần nhớ ra rồi.

Hình như đó là lúc sắp tan học, cô bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên.

Thầy đứng trên bục giảng cười híp mắt hỏi: "Kỷ Tảo Nguyên, em nghĩ sao về ý kiến của Tạ Hạ Ngạn?"

Lúc đó cô vẫn còn mơ màng, nghĩ chắc chỉ là về cách giải bài tập gì đó, nên gật đầu quyết đoán: "Em thấy hay ạ."

"Tốt, vậy thì quyết định như vậy đi. Tan học!"

Rồi cô đi vệ sinh.

Cô chẳng ngờ rằng, cái mà thầy "quyết định" lại là chuyện này.

Kỷ Tảo Nguyên ngẩng đầu lên, tuyệt vọng: "Tạ Hạ Ngạn, sao cậu lại tiến cử tôi?"

"Tôi không tiến cử cậu."

Có lẽ cũng thương hại cho hoàn cảnh của cô, Tạ Hạ Ngạn hiếm khi giải thích: "Lúc đó cậu cứ lẩm bẩm bên tôi, tôi sợ cậu bị quỷ ám nên nhìn cậu một cái."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi cậu trở thành đại diện học sinh."

Kỷ Táo Nguyên hít sâu một hơi: "... Được rồi, vậy xin hỏi lúc đó tôi đọc thần chú gì mà cậu lại nghĩ tôi bị quỷ ám vậy?"

Ba chữ "bị quỷ ám" cô gần như nghiến răng nói ra.

Tạ Hạ Ngạn nhớ lại.

"Cậu nói: Này người ngoài hành tinh kia, có bản lĩnh thì lái đĩa bay tới gϊếŧ chị đi, gì mà nhớ đừng yêu đương gì hết, chị đây cứ yêu đấy, ngày mai lập tức yêu luôn."

Nói xong, anh lại thêm một câu nhẹ nhàng: "Giọng cậu lúc đó điên khùng hơn thế nhiều."

...

Một sự im lặng kéo dài.

"Tôi đầu hàng."

Đại diện học sinh lớp 12 Tiểu Kỷ cúi đầu, thản nhiên: "Đến cả thứ khống chế không gian thời gian cũng muốn trả thù tôi, tôi còn vùng vẫy làm gì nữa."

Tạ Hạ Ngạn nhướng mày: "Cậu nói ai?"

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao – sóng điện từ."

Kỷ Tảo Nguyên nản lòng cúi đầu: "Nhân loại và bước sóng vốn khác biệt, dù sao tôi cũng đấu không lại nó."

"..."

"Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đó?"

"Ánh mắt khâm phục đó."

Chàng trai rảnh tay vỗ vỗ lên tấm bảng tên trên vai cô, động viên: "Cố lên."

...

Chết tiệt.

*

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Kỷ Tảo Nguyên vẫn không hiểu Tạ Hạ Ngạn sẽ ngồi "ghế VIP" ở chỗ nào.

Cô chỉ biết đại diện học sinh lớp 12 hôm nay không phải phát biểu, nhưng thứ Hai tuần sau phải phát biểu dưới cờ.

Bản thảo phải từ ba nghìn chữ.

Như một bản kiểm điểm từ trên trời rơi xuống vậy.

Điều khiến cô tức giận hơn là, hai tiếng sau, Kỷ Tảo Nguyên cuối cùng cũng biết Tạ Hạ Ngạn lên sân khấu làm gì.

... Nhận tiền.

Bởi vì học kỳ trước anh lại đứng đầu trong kỳ thi chung của sáu khu vực, rồi còn đoạt giải nhất môn vật lý cấp tỉnh.

Nên nhà trường đã thưởng học bổng ba nghìn tệ.