Vì vậy, sau nửa phút im lặng, cô bạn Tiểu Kỷ lại tiếp tục tấn công, giống như một con rô bốt đã được lập trình sẵn: "Cậu nói, có khả năng đã có nhóm nghiên cứu bắt đầu thực hiện nghiên cứu này chưa?"
"Có thể."
"Vậy có khả năng khi nghiên cứu đạt đến một mức độ nhất định, họ sẽ bắt vài người đến thử nghiệm không?"
"Ý cậu là tình nguyện viên à?"
"Không phải tình nguyện, mà là những đối tượng bí mật bị nhóm nghiên cứu lén lút thu thập mẫu gene hay mô gì đó, mà bản thân họ không hề hay biết."
"Không có khả năng lắm."
Tạ Hạ Ngạn không ngẩng đầu lên: "Thí nghiệm trên tình nguyện viên không ký hợp đồng là bất hợp pháp."
"Nhưng, ừm, có thể trên đời này vẫn tồn tại một số tổ chức nghiên cứu điên rồ chăng, giống như trong Thám tử lừng danh Conan..."
"Cậu xem nhiều phim hoạt hình quá rồi."
Chàng trai nói điềm tĩnh như đang mỉa mai: "Đến lúc trưởng thành rồi."
"..."
Kỷ Tảo Nguyên vẫn không cam tâm: "Hoặc là có thể vũ trụ xảy ra sự thay đổi từ trường nào đó, khiến sóng điện từ rối loạn, tự đi nhầm đường, dẫn tới tin tức tương lai truyền ngược về quá khứ, thông tin quá khứ truyền tới..."
"Cậu nhận được thông tin từ sóng điện từ tương lai rồi à?"
"..."
Kỷ Tảo Nguyên im bặt ngay.
Mắt mở to, khϊếp sợ nhìn anh.
Vẻ mặt ngây ngốc "trời ơi, sao cậu biết".
Làm Tạ Hạ Ngạn phải bật cười.
Anh hiếm khi lộ vẻ thích thú: "Sóng điện từ tương lai chuyển tới cậu thông điệp gì vậy?"
"..."
"Hửm?"
"Sóng điện từ bảo,"
Kỷ Tảo Nguyên cân nhắc cách diễn đạt: "Bảo Tạ Hạ Ngạn không phải người tốt, kêu tôi đừng yêu anh ấy."
...
Lần này im lặng chuyển sang Tạ Hạ Ngạn.
"Sao thế?"
"Không có gì. Nhưng cậu nên trưởng thành lên thôi."
Nam sinh bình thản nhìn cô: "Cần học cách phân biệt tin nhắn lừa đảo, được chứ?"
Dĩ nhiên Kỷ Tảo Nguyên không phải loại ngốc cố thuyết phục đối phương tin rằng đây không chỉ đơn thuần là tin nhắn lừa đảo.
Thực ra, ngay từ đầu cô không hề có ý định thuyết phục đối phương.
Nhưng thái độ lạnh lùng kiểu "cô bé à, cậu thật khôi hài" của anh thật khiến người ta bực bội.
Khinh thường người khác quá đấy.
Kỷ Tảo Nguyên liếc anh hai cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục chữa bài.
Hừ.
Không thèm để ý tới loại ếch ngồi đáy giếng này.
Tuy nhiên, Tạ Hạ Ngạn - người vừa bị sóng điện từ tương lai định nghĩa là "không phải người tốt", lại hứng thú với chủ đề này.
Ngón tay thon dài của anh cầm cây bút, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, khiến giọng nói lạnh lẽo bình thường của anh chợt ấm áp: "Nếu thật sự là sóng điện từ tương lai, vậy thân phận đối phương không đơn giản, nói không chừng cậu có thể dò la được bí mật gì đó đấy."
Hử?
Kỷ Tảo Nguyên vểnh tai lên.
"Tháng Mười một sắp tới tổ chức thi liên trường, cậu có thể hỏi xem đề thi ra sao, chiếm trước ưu thế."
Kỷ Tảo Nguyên quay đầu sang nhìn anh.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng không chớp nhìn chằm chằm vào anh.
Chỉ thấy chàng trai thong thả nói: "Mười người đứng đầu sẽ được nhận học bổng, cậu lấy tiền đó đổi điện thoại và sim khác, sẽ không nhận mấy tin nhắn rác nữa."
Anh còn nói: "Kiến thức thay đổi vận mệnh, chăm học lên."
...
Đây chắc chắn là sự chế nhạo.
Chắc chắn là sự chế nhạo rồi.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Kỷ ban đầu còn tràn đầy kỳ vọng, giờ đây đầy mơ hồ.
Nửa phút sau, biến thành uất ức.
Cô cúi đầu, phồng má, dùng bút đỏ gạch mạnh vào chỗ sai: "Vì y = 1/2x, nên y" = x, vậy độ dốc DA = Tạ Hạ Ngạn là kẻ không có não thích chọc ghẹo người khác..."
Sửa tới đây, Kỷ Tảo Nguyên mới giật mình, nhìn dòng chữ lộn xộn trên giấy, lén liếc sang bạn cùng bàn.
Chàng trai đang chống cằm, mắt nhắm nghiền, đường nét khuôn mặt hòa với ánh sáng, còn đẹp hơn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Cô yên tâm thu hồi ánh mắt, vội vàng xóa bỏ bằng bút xóa kéo.
Dù sao Tạ Hạ Ngạn ngoài việc là một tên khó chịu còn là cán sự môn Toán, chịu trách nhiệm thu bài kiểm tra của cả lớp.