Tiểu bá vương đột nhiên đến trường, lại còn đột nhiên đổi bạn cùng bàn, là muốn yêu đương sao?
Các bạn học sợ ngây người, bánh quy trong tay Long Bao Bao đều bị dọa rớt.
“Hả?” Ninh Ngôn đầy đầu đều là bài tập về nhà, “Bạn học Chúc, cậu nói… nói là lập án? Tôi không giỏi chính trị lắm.”
“Chậc, ai hỏi cậu đề tài chứ?”
Chúc Diệp Thư rất khó chịu.
Dáng vẻ thiếu niên như ánh nắng mặt trời, trong đôi mắt đào hoa trước nay luôn biếng nhác sinh ra cảm giác cưng chiều bất lực: “Những đề tài này tôi đã sớm biết rồi, tôi muốn hỏi cậu những câu phức tạp hơn cơ.”
Các bạn học rất nghi hoặc: Bạn học Chúc, cậu muốn hỏi câu gì? Làm thế nào để lấy lòng được sao?
“Nếu cậu học giỏi như vậy, tôi lại càng không giúp được gì hết.”
Ninh Ngôn không để ý tới Chúc Diệp Thư nữa, càng sớm tranh thủ làm bài càng tốt.
Chúc Diệp Thư nâng má, mặc cho ánh mắt bạn học tò mò nóng rực như thế nào, cậu vẫn cứ kiên trì cẩn thận quan sát Ninh Ngôn.
Làn da rất trắng, khuôn mặt xem như cũng đơn thuần đáng yêu, dáng người vì bị đồng phục học sinh khô khan bao lại nên nhìn không ra.
Là một học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc, không có vẻ gì là một tuyệt thế nỹ nhân có thể xứng đôi với chú của cậu cả.
Chúc Diệp Thư đột nhiên cau mày, lộ ra vẻ mặt vừa khổ não lại đau đớn.
Không phải là cùng một loại mặt hàng với kẻ lừa gạt nào đó từng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cố ý dán lên người cậu của cậu, không chuốc say Đàm Chá được, ngược lại còn mượn rượu cởi sạch, la lối khóc lóc chơi xấu muốn Đàm Chá phải chịu trách nhiệm.
Cuối cùng Đàm Chá lười so đo, anh vẫn duy trì phong độ, chuyện nhỏ hóa không đưa người đến bệnh viện.
Nhưng làm thế nào để gọi Ninh Ngôn đây, trong khi cô không để ý tới cậu. Chúc Diệp Thư đầu óc linh hoạt, cầm lấy đề thi của mình hỏi cô: “Ninh Ngôn, cậu giúp tôi giảng đề này đi.”
Thích giúp đỡ mọi người nên Ninh Ngôn nhận đề thi, khi cô đang đọc đề thì Chúc Diệp Thư hỏi cô: “Hôm qua cậu có đi uống rượu ở quán bar không?”
Rẹt một tiếng. Ninh Ngôn xé rách bài thi của Chúc Diệp Thư.
“Thực xin lỗi, tôi… tôi…” Bộ dáng ấp úng của cô rất giống một chú thỏ con, “Rốt cuộc cậu muốn hỏi câu nào vậy?”
Chúc Diệp Thư bỗng nổi lên tâm tư trêu chọc.
Cậu dựa sát vào người Ninh Ngôn, duỗi tay về phía vết đỏ thấp thoáng bên dưới tóc cô, ngữ điệu thiên hồi bách chuyển quyến rũ người khác: “Bài thi thật không thú vị, không bằng sau khi tan học chúng ta đi thuê phòng, thảo luận câu hỏi nhé?”
Chát ——
Ninh Ngôn né tránh tay cậu, trở tay cho cậu một cái tát.
Cô tức giận đến đỏ cả mắt, tay vẫn đang run run: “Tránh xa tôi ra!”
Chúc Diệp Thư từ nhỏ chưa từng bị thương, hôm nay bị đánh đến đần cả người, điều đầu tiên không phải là tức giận, mà là cảm thấy Ninh Ngôn trông lại càng giống thỏ hơn, là cái loại khi tức giận sẽ cắn người ấy.
Thật không biết nếu bị kí©h thí©ɧ có thể chết cho cậu xem không?
“Mau gọi giáo viên đi!”
Sự kiện chọc Chúc Diệp Thư khó chịu bị đánh nhập viện mới qua nửa năm khiến các bạn học náo loạn hét lên: “Nhanh đi, nếu không ra sẽ xảy ra án mạng đó!”
…
Một đường từ văn phòng về đến nhà bị nghe mắng, Ninh Ngôn đau mắt, khóc không nổi.
“Tao cho mày ăn học, còn mày thì hay rồi, yêu sớm ha!” Hứa Nghi Nhàn đóng cửa nhà lại, thuận tay cho một bạt tai: “Mày giỏi thật đấy, quyến rũ thiếu gia Chúc gia? Hủy đi tiền đồ của người ta, đến lúc đó làm sao tao bồi tội với Chúc gia đây?”
“Con không có.”
Ninh Ngôn không biết vì sao sự việc từ trong miệng mẹ mình nói ra lại thay đổi như thế, nghe vào trong tai cứ thấy đau nhói.
“Không có? Không phải người ta hay nói ‘ đánh là yêu mắng là thương ’ sao, không có mà thiếu gia Chúc gia không so đo cái tát của mày, không cần mày đền tiền sao?”
Ninh Ngôn không biết tại sao Chúc Diệp Thư ở trong văn phòng bảo họ đang yêu nhau, nhưng đó chỉ là đùa giỡn. Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Long Bao Bao lấy bánh quy đập cậu ta, không phải cậu ta cũng không so đo đó sao.”
Hứa Nghi Nhàn nghiến răng nghiến lợi, túm tóc Ninh Ngôn hỏi: “Vậy chuyện này là sao? Mày mới bao lớn mà đã gây ra chuyện mất mặt thế này hả!”
“Con… hôm qua con thành niên rồi…”
Ninh Ngôn cứng họng không nói nên lời, mặc cho Hứa Nghi Nhàn đánh mắng thế nào cũng không trả lời, chỉ nhấn mạnh: “Con thật sự không yêu đương với bạn học Chúc. Mẹ, sao mẹ không tin con?”
Hứa Nghi Nhàn trông thấy khuôn mặt khóc lóc của cô, liền giận sôi máu: “Mày ở nông thôn đã dưỡng thành tính tình ngang bướng, làm sao tao có thể tin được? Chị mày từ nhỏ đến lớn đều được người lớn khen ngợi, còn mày thì sao? Một ngày mà không để ý đến mày, có trời mới biết mày có thể gây ra chuyện gì, có phải mày muốn giống cái kẻ ở quán bar hôm qua bị người ta bỏ thuốc cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ chết cũng không biết hay không! Sáng nay thi thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn còn nằm ở cửa sau đó!”
Có người chết trong quán bar ngày hôm qua?