Chương 8: Kịch liệt dẫn tới di chứng

Kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều, kéo dài mười mấy giây, lúc kết thúc, hai mắt Tần Thư trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người bị ép khô.

Cô không nhớ rõ mình trở về phòng ngủ bằng cách nào. Từ phòng ký túc của Quý Nam đi ra ngoài, cô không dám nhìn bất kì thứ gì, chỉ cúi đầu chạy về phòng ký túc của mình, cũng may trên đường cô không gặp người quen nào.

Về đến phòng, cô lập tức chui vào trong chăn, thở hổn hển.

Một lúc lâu sau, cô lấy lại tinh thần, nhéo cánh tay mình, đau, người đau nhức, điều này cho cô biết vừa rồi không phải một giấc mơ.

Ham muốn của cô được phát triển trong một kỳ nghỉ hè, lúc ấy cô cảm thấy mọi thứ nhàm chán, tự mình xem phim người lớn khai phá ra, thông qua cọ xát âm đế để đạt kɧoáı ©ảʍ.

Khi thoải mái, cô thực sự cảm thấy cơ thể như treo lơ lửng trên không, không biết mình đang ở đâu, nhưng kɧoáı ©ảʍ từ việc thủ da^ʍ không kéo dài lâu, cô vẫn luôn mong chờ, khao khát đạt được kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ chân chính.

Hôm nay đã thực hiện được.

Trận làʍ t̠ìиɦ này tới quá bất ngờ, cũng rất thỏa mãn.

Nó thoải mái hơn những gì cô tưởng tượng.

Sau vài lần cao trào, Tần Thư mệt mỏi, đặt điện thoại xuống liền muốn chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tâm Duyệt đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô đã nằm trên giường, hỏi: “Thư Thư, cậu định đi ngủ à?”

Giọng nói của Tần Thư mang theo hơi thở, dường như phát ra từ xoang mũi: “Ừm, hôm nay đi thư viện mệt quá, tớ muốn đi ngủ sớm.”

“Vậy cậu ngủ đi, tớ sấy tóc xong sẽ tắt đèn.”

Từ ngày khai giảng đến giờ, Tần Thư rất bận, ngày nào cũng đi sớm về trễ viết luận văn, Lâm Tâm Duyệt thấy cô mệt cũng không hỏi nhiều, sấy khô tóc xong liền tắt đèn đi, để cô có thể ngủ, làm mọi việc cực kỳ nhỏ nhẹ.

Lúc Tần Thư ngủ, cơ thể tựa như rơi từ trên cao xuống, bỗng dưng tỉnh lại.

Cô vén chăn, sợ tới mức mất tập trung, lúc này, bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, kéo căng cả dây thần kinh, cô chỉ nghĩ do làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt, vì vậy cô nằm xuống, chờ cơn đau biến mất.

Nhưng mấy phút trôi qua, cơn đau ngày càng rõ ràng hơn, khiến ruột gan của cô quặn thắt theo, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tần Thư chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy bụng đau nhói, khắc hẳn những lần đau bụng bình thường.

Nghe nói làʍ t̠ìиɦ kịch liệt quá sẽ khiến bụng quặn đau.

Cô nhìn thời gian, 11 giờ tối, cô xuống giường, tìm chìa khóa, chuẩn bị đi đến bệnh viện của trường.

Nhưng nghĩ lại, lúc này phòng y tế của trường chắc hẳn đã đóng cửa, muốn mua thuốc giảm đau chỉ có thể mua trên Meituan*, cô đành phải lên baidu tìm kiếm các loại thuốc đặc trị liên quan.



*Meituan: là một nền tảng mua sắm của Trung Quốc cho các sản phẩm tiêu dùng địa phương và dịch vụ bán lẻ bao gồm giải trí, ăn uống, giao hàng, du lịch và các dịch vụ khác.

Cô không dám nói cho bạn cùng phòng nên không dám làm phiền mấy người Lâm Tâm Duyệt, cô quyết định lẻn ra ngoài, mỗi một cử động đều khiến cô đau đớn như dội.

Sau khi suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhắn tin cho Quý Nam.

“Tôi đau bụng, đau lắm, tôi đã mua thuốc trên Meituan rồi, cậu có thể lấy giúp tôi không? Tôi không đi nổi nữa.”

Khi tin nhắn được gửi đi, Quý Nam vừa mới dọn dẹp phòng xong, đang đi tắm, điện thoại đặt ở trên bàn.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, có người gõ cửa, mở ra là một người anh em- Lục Viễn Trinh.

Lục Viễn Trinh không chào hỏi, trực tiếp nghênh ngang đi vào phòng, đặt đồ ăn vừa mới lấy xong lên bàn của Quý Nam: “Anh Quý, em mua gà rán, cùng nhau ăn đi. Phòng ký túc của em ồn ào quá, ai cũng chơi game, chỉ có chỗ này của anh là yên tĩnh, em đến đây ngồi một lúc, đọc sách xong sẽ về.”

Quý Nam chỉ mặc qυầи ɭóŧ, lau tóc, lười biếng nhìn gà rán: “Ăn một mình đi.”

“Không cần khách sáo, thỉnh thoảng ăn mấy đồ nhiều calo này cũng không sao.” Lục Viễn Trinh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cơ bụng tám múi của Quý Nam, “Ngày nào anh cũng chạy bộ tập thể dục, tiêu hao nhiều năng lượng. Anh Tuân, dáng người của anh thật sự rất đẹp đấy.”

Nói được một nửa, ánh mắt chậm rãi dời xuống, thô lỗ nói: “Mẹ kiếp, dáng người của anh khiến các anh em không còn đường sống còn chưa tính, mà lão nhị còn lớn như vậy, anh như thế chúng em sao có thể có cơ hội yêu đương?”

“Vừa mới khai giảng, các cô gái đã nhớ thương anh. Vương Văn Tâm, người xinh đẹp nhất lớp của em cũng muốn sà vào lòng anh. Ký túc xá của chúng ta có nhiều người độc thân vạn năm chưa từng được hỏi thăm, mẹ nó, quả nhiên không so sẽ không tức chết.”

Lục Viễn Trinh hùng hổ mở gà rán.

Không biết nghĩ tới cái gì, cậu ta lại nói thêm một câu, “Nhưng nói đi nói lại, mấy cô gái thuộc ngành hóa học của chúng ta không thích trang điểm, vẫn là các cô gái học nghệ thuật với truyền thông là xinh đẹp nhất, đặc biệt là Lâm Tâm Duyệt, vừa cao vừa xinh đẹp. Nhưng mấy người này có lẽ đã sớm bị cướp đi rồi.”

Mấy người nghiên cứu sinh bọn họ, không chỉ quan tâm đến việc học mà còn quan tâm đến chuyện kết hôn, sinh con. Những người chưa thoát khỏi cảnh độc thân thì người nhà lo lắng, bản thân cũng gấp gáp, từ lúc khai giảng cũng bắt đầu tìm kiếm, không còn rụt rè như thời sinh viên nữa, nhìn thấy người hợp mắt liền tiến lên xin số, trực tiếp theo đuổi.

Cùng đi học, khoa truyền thông và nghệ thuật ít người, chỉ có mấy cô gái xinh đẹp, đặc biệt bắt mắt, mấy người Lục Viễn Trình ngày nào cũng nói về họ.

“Nhưng…” Lục Viễn Trinh dừng lại, “Cô gái bên cạnh Lâm Tâm Duyệt cũng khá được, em nhớ rõ người này có dáng đẹp nhất, ngực to mông nở, ngày nào cũng ăn mặc gợi cảm, hình như tên là Tần…”

“Tần Thư.”

“Đúng vậy, hình như tên là vậy.” Lục Viễn Trinh ngẩng đầu, “Ồ, không đúng, anh Quý, không phải anh không chú ý đến con gái sao, sao lại biết tên cô gái đó?”

Quý Nam không trả lời cậu, anh vứt khăn lông sang một bên, cầm điện thoại lên.

Lời này của Lục Viễn Trình nhắc nhở anh, vừa rồi bận rộn dọn dẹp phòng, quên không nói chuyện với Tần Thư.

Vừa mở Wechat ra, lập tức nhìn thấy tin nhắn Tần Thư gửi đến, anh sửng sốt một lúc, vội vàng lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ ra, mặc vào người.

Lục Viễn Trình có chút nghi hoặc, trêu chọc nói: “Anh Quý, tối muộn rồi, sao anh còn mặc quần áo, sợ em nhìn à?”

“Ăn gà rán của cậu đi.” Quý Nam cầm chìa khóa đi ra ngoài, “Tôi đi ra ngoài một lúc, khi nào về thì đóng cửa hộ tôi.”

Quý Nam vội vàng rời đi, lúc ở hành lang, anh hỏi Tần Thư đang ở đâu, vừa đi đến cầu thang liền nhìn thấy Tần Thư đi ra từ thang máy, ngồi xổm dưới đất ôm bụng, dáng vẻ rất đau đớn.

“Tần Thư.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt tái nhợt của Tần Thư hiện ra trong tầm mắt, Quý Nam nhanh chóng đi về phía cô, “Đau lắm không?”

Mặt Tần Thư đầy mồ hôi, nhìn thấy anh, cô thử đứng dậy lại cúi người xuống, giọng nói yếu ớt: “Không…Không sao…”

Răng run lập cập.

Quý Nam thấy tình trạng của cô rất nghiêm trọng, không nói hai lời, “Đến bãi gửi xe ngầm, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.”

Nhà anh ở thành phố này, thường xuyên về nhà, nên lúc tới trường đều tự lái xe đến, nếu không về thì sẽ gửi xe ở chỗ dành cho nghiên cứu sinh.

Nhiều nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp nhiều năm mới quay lại học, có người đã lập gia đình, có con, cho nên nhà trường quản lý nghiên cứu sinh rất lỏng lẻo, có thể ra vào thoải mái.

Cơ thể của mình, chính mình là người hiểu rõ nhất, Tần Thư không nói gì, chậm rãi đi về phía thang máy, mỗi một bước đi đều giống như một con ốc sên.

Vì để tiết kiệm thời gian, Quý Nam trực tiếp bế cô lên.

“Này…Cậu…” Cảm giác không trọng lượng khiến bụng đau hơn, mặt Tần Thư nhăn lại.

“Như vậy mới nhanh.” Quý Nam ấn số tầng, đặt người lên xe liền lái xe đi, anh đạp ga thật mạnh, nửa tiếng sau đã đến bệnh viện.

Người khám là một nữ bác sĩ lớn tuổi.

Quý Nam vẫn luôn đứng bên cạnh, còn rót nước nóng cho Tần Thư.

Vì để có thể kê đúng thuốc, Tần Thư không hề giấu giếm nguyên nhân gây bệnh, bác sĩ còn tưởng bọn họ là người yêu, lúc kê thuốc, sắc mặt rất bình tĩnh, quả nhiên không phải lần đầu tiên khám loại bệnh này.

Lúc đi, vẻ mặt của bác sĩ mới trở nên có chút vi diệu, dặn dò đầy ẩn í: “Người trẻ tuổi nên kiềm chế một chút, cơ thể của phụ nữ rất yếu ớt, phải giữ gìn cẩn thận.”

Sau khi Tần Thư uống thuốc, bác sĩ lại giúp cô ấn bụng một lúc, hiện tại không còn đau nữa. Nghe thấy lời bác sĩ nói, mặt cô đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một cái hố chui vào.

Vừa rồi mọi lực chú ý đều tập trung vào cơn đau bụng, hiện tại cô mới nhận ra chuyện này có bao nhiêu xấu hổ.

Chắc chắn không có nhiều cô gái giống như cô, bởi vì làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt mà phải đến bệnh viện kiểm tra.

Ra đến cổng bệnh viện, mặt cô vẫn còn nóng.