Cuối cùng, dưới sự ép buộc của Lâm Tâm Duyệt, Tần Thư vẫn phải mặc chiếc váy màu vàng kia, với thiết kế cổ chữ V, cổ áo rất thấp, rãnh ngực như ẩn như hiện.
Lúc Tần Thư ngồi trong thư viện, cô có hơi xấu hổ, cũng may lúc này các sinh viên đều đang chuẩn bị cho kỳ thi hoặc thi thạc sĩ nên học rất nghiêm túc, không ai chú ý đến cô.
Mặc dù như vậy, ở trong thư viện bốn tiếng đồng hồ, vẫn có mấy ánh mắt thiêu đốt nóng rực không ngừng đổ dồn về phía Tần Thư. Lần đầu tiên Tần Thư mặc loại váy sεメy như vậy, cặp mông phải dùng cặp sách che đi, cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Luận văn viết gần như đã xong, cô cúi đầu nhìn thời gian, 10 giờ rưỡi, Lâm Tâm Duyệt và Lý Kiều Kiều gửi tin nhắn tới hỏi cô khi nào về.
Tần Thư vừa trả lời xong thì có người gửi tin nhắn đến, chính là ông chủ vẽ truyện tranh tìm cô, chủ yếu là nhận xét mấy bức tranh cô vẽ gần đây, nói miêu tả về tìиɧ ɖu͙© quá cứng nhắc, yêu cầu cô sửa lại.
Đồng thời còn chuyển cho cô một khoản tiền, ít hơn mấy trăm tệ so với trước.
Đây là công việc Tần Thư nhận mà không nói cho người khác, cô đăng truyện tranh trên một trang web, thu nhập rất cao, tất cả câu chuyện đều không thay đổi, chủ yếu là cảnh nam nữ hoan ái, nhiều động tác làʍ t̠ìиɦ, gần đây viết về nữ chính chủ động dụ dỗ đàn ông.
Cô bấm xem, phản hồi bình luận không được tốt lắm, đại khái là cô vẽ tư thế không đẹp, đối thoại giữa nam và nữ chính rất giả tạo, còn có người bình luận: “Có phải tác giả chưa từng yêu không? Nội dung câu chuyện này đều bịa ra à? Chưa hết, tư thế không thay đổi chút nào, vĩnh viễn chỉ một kiểu, cho dù xem phim cấm cũng không đến mức như vậy đâu.”
“Tác giả nên tìm một người đàn ông đi, tìm hiểu tư thế làʍ t̠ìиɦ, đừng viết như vậy mãi nữa.”
Đúng là đều bịa đặt, nhưng Tần Thư không ngờ lời phàn nàn lại gay gắt như vậy, thu nhập của hai truyện gần đây giảm mạnh, điều này cũng cho thấy trình độ của cô đang giảm sút.
Khó trách hôm nay ông chủ tìm cô.
Tần Thư nghiêm túc lắng nghe ý kiến, lúc thoát ra chuẩn bị chỉnh sửa bản vẽ nháp ngày hôm qua thì nhìn thấy góc bên phải ảnh đại diện của Quý Nam có một chấm màu đỏ sáng lên, bấm vào đó, phát hiện anh gửi một tin nhắn tới.
“Mới trở về từ phòng thí nghiệm, hiện tại đang đi bộ ở sân thể dục, cậu đến đây đi.”
“Không đi.” Tần Thư muốn sửa truyện tranh, cô từ chối theo bản năng, vừa định nhất nút enter, nhớ tới những bình luận phía dưới truyện của mình, cô thay đổi chủ ý, xoá đi sửa lại, “Sân thể dục phía tây hay phía đông?”
“Sân thể dục phía Tây, gần sân bóng rổ.”
Lúc Tần Thư đến, sân thể dục phía Tây chỉ còn vài người, cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy Quý Nam đâu.
“Ở đâu?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, tất cả đèn trên sân thể dục vụt tắt, những người đang chạy bộ cũng rời đi.
Tần Thư hoảng sợ, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên cạnh sân bóng rổ có ánh sáng của điện thoại, hình như đang vẫy tay với cô.
Tần Thư nhìn kỹ, dáng người cao, chắc hẳn là Quý Nam, vì vậy cô đi qua đó.
“Cái kia…” Tần Thư nhìn Quý Nam, chần chừ hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Quý Nam đặt chân xuống, quay đầu nhìn cô, ánh mắt tối xuống vài phần.
Làn da của Tần Thư rất trắng, chiếc váy mỏng khiến bộ ngực của cô tròn trịa, đầy đặn hơn, chiếc váy này tương đối ngắn, chỉ dài qua mông một chút, bên hông còn có đường xẻ tà.
“Thích tôi? Hửm.” Quý Nam khàn giọng nói.
Tần Thư sững sờ: “Hả?”
“Cũng đã chủ động thêm Wechat rồi, còn không phải thích sao?” Người đàn ông vừa chạy xong, giọng nói vẫn mang theo hơi thở hổn hển, “Nếu không mới gọi một cái liền đi tới đây làm gì?”
Bởi vì trời tối, Tần Thư không thấy rõ vẻ mặt của anh, loại lời này nếu đổi thành người khác có vẻ đáng khinh, nhưng hôm nay Quý Nam đã tháo kính xuống, mặc bộ đồ thể thao màu đen, hơn nữa giọng nói rất dễ nghe, trong bóng tối có vẻ quyến rũ.
“Cái này…” Tần Thư không biết phải giải thích như thế nào, ấp úng nói, “Tớ…”
Thời buổi này, chủ động xin Wechat chắc chắn có ý, nhưng cô thêm không phải bởi vì thích anh.
Quý Nam đột nhiên tiến tới, hạ giọng nói: “Nhất kiến chung tình? Hửm?”
Hơi thở ấp áp của anh phả tới, Tần Thư không khỏi rụt cổ lại, mặt đỏ bừng.
Cô lùi về sau một bước, đúng lúc này người đàn ông duỗi tay ra kéo cô vào trong lòng ngực. Tần Thư “a” một tiếng, người bị xoay lại, sau đó cánh môi của người đàn ông phủ xuống.
Môi của người đàn ông rất nóng, rõ ràng vừa mới vận động xong nhưng trên người lại không có mùi mồ hôi, ngược lại có mùi thanh mát của cam quýt.
Không biết do sợ hay ngốc, Tần Thư không phản ứng lại, người đàn ông vòng tay qua eo cô, cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi dễ dàng tiến vào, quấy loạn ở bên trong, người Tần Thư run rẩy.
Hai chân cô lảo đảo, dựa lưng vào lan can, một tiếng động vang lên, cuối cùng Tần Thư cũng tỉnh táo lại, mở to hai mắt, vươn tay muốn đẩy người đàn ông: “Không…”
Người đàn ông rất khỏe, ôm chặt eo cô, cơ thể không sứt mẻ một chút nào.
Tần Thư không tin được mà trừng mắt, trong miệng phát ra âm thanh đứt quãng.
Đây là nụ hôn đầu của cô!
Người đàn ông đột nhiên buông lỏng miệng: “Là cậu chủ động trước.” Sau đó lại hôn một cách mãnh liệt.
Tần Thư bị hôn đến choáng váng, không còn sức lực, không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tay trái của người đàn ông siết chặt eo cô, hôn từ môi đến xương quai xanh, Tần Thư thở hồng học, há mồm hít từng ngụm khí, lúc cô mất tập trung, tay phải của người đàn ông vén váy ngắn của cô lên, bàn tay nóng rực đặt ở giữa hai chân cô, chậm rãi dịch lên, đốt ngón tay chạm vào qυầи ɭóŧ, chọc nhẹ vào.
“A…” Tần Thư không nhịn được kêu thành tiếng, ý thức được đây là sân thể dục, cô cắn môi, yếu ớt đẩy người đàn ông, “Đừng…A…”
Tay của người đàn ông đã sờ đến âm đế, hơn nữa còn nhéo, kí©h thí©ɧ đột ngột khiến Tần Thư run bần bật, một dòng nước nóng trào ra từ miệng huyệt, trong nháy mắt qυầи ɭóŧ ướt đẫm.